TGPSG-- Tôi đã trải qua 2 tuần với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau: lên đường - dừng lại - cách ly
Như bao nhiêu tu sĩ, tôi hăm hở lên đường đến phục vụ bệnh nhân covid-19. Ngày đầu tiên với những ca trực liên tiếp, chúng tôi đổi ca cho nhau để chăm sóc các bệnh nhân. Tôi được bước vào ca trực đầu tiên, vừa ra khỏi khoa bệnh, tôi nhận được điện thoại báo: nhóm trực của chúng tôi có người dương tính với Covid do xét nghiệm PCR trễ nên bây giờ mới có kết quả.
Ngay tức khắc, chúng tôi được dẫn đi để Test nhanh kiểm tra lại lần nữa cho an toàn, vì mẫu xét nghiệm trước là mẫu gộp 5 người bây giờ là mẫu đơn để xác định chính xác là người bị nhiễm Covid, hồi hộp và lo lắng bao trùm lấy chúng tôi, trên khuôn mặt ai cũng mang một nỗi âu lo khó tả. Tôi bước tới trước để lấy mẫu xét nghiệm, cây tăm bông đưa vào mũi làm tôi khó chịu, đâu đó hình ảnh những bệnh nhân tại khoa bệnh mà tôi vừa chăm sóc hiện lên với hai ống ở mũi một ống ăn một ống thở làm tôi tự trách bản thân “sao nhát đảm thế”!
Như bao nhiêu tu sĩ, tôi hăm hở lên đường đến phục vụ bệnh nhân covid-19. Ngày đầu tiên với những ca trực liên tiếp, chúng tôi đổi ca cho nhau để chăm sóc các bệnh nhân. Tôi được bước vào ca trực đầu tiên, vừa ra khỏi khoa bệnh, tôi nhận được điện thoại báo: nhóm trực của chúng tôi có người dương tính với Covid do xét nghiệm PCR trễ nên bây giờ mới có kết quả.
Ngay tức khắc, chúng tôi được dẫn đi để Test nhanh kiểm tra lại lần nữa cho an toàn, vì mẫu xét nghiệm trước là mẫu gộp 5 người bây giờ là mẫu đơn để xác định chính xác là người bị nhiễm Covid, hồi hộp và lo lắng bao trùm lấy chúng tôi, trên khuôn mặt ai cũng mang một nỗi âu lo khó tả. Tôi bước tới trước để lấy mẫu xét nghiệm, cây tăm bông đưa vào mũi làm tôi khó chịu, đâu đó hình ảnh những bệnh nhân tại khoa bệnh mà tôi vừa chăm sóc hiện lên với hai ống ở mũi một ống ăn một ống thở làm tôi tự trách bản thân “sao nhát đảm thế”!
`1
Chúng tôi chờ đợi kết quả từng giây phút trôi đi đối với chúng tôi sao lâu thế 30 phút như 3 giờ chậm chạp trôi đi, đưa mắt nhìn xa xa phòng bệnh mà tôi vừa rời đi suốt 8 giờ của ca trực thời gian trôi đi thật nhanh, cái đói vì quá giờ ăn trưa, cái khát vì không uống nước trong khi mang đồ bảo hộ, cái nóng nực, vướng vít khi di chuyển trong bộ áo bảo hộ không là gì khi chăm sóc các bệnh nhân bên cạnh mình, họ đau đớn, mệt mỏi, khó chịu, cô đơn, vật lộn với con virus đáng sợ này họ đau đớn hơn những nhu cầu của cá nhân tôi, nên 8 giờ của ca trực với tôi chỉ như 8 phút thôi, tôi quên đi chính mình khi đối diện với các bệnh nhân, phải chăng nỗi đau ấy chính Thiên Chúa của tôi cũng đã đau đớn đến toát mồ hôi máu trong vườn Dầu, tôi muốn tháp nhập tất cả các đau đớn của các bệnh nhân với nỗi đau đớn của Chúa Giêsu làm nên của lễ dâng trên các bàn thờ mỗi ngày, như lời cầu nguyện ở xa ngay trong hiện tại này tôi hướng về các bệnh nhân “vì cuộc khổ nạn đau thương của Chúa Giêsu xin Cha thương xót chúng con và toàn thế giới”.
Sơ âm tính!
Tiếng gọi thông báo ấy kéo tôi về với hiện tại, niềm vui như thoát được con Virus này, giúp tôi DỪNG LẠI để suy tư và cầu nguyện như nhắc nhở tôi: tôi không chỉ là người tình nguyện viên đi vào để chăm sóc các bệnh nhân nhưng tôi còn là một Nữ tu nữa mang cầu nguyện vào công việc và biến công việc thành lời cầu nguyện.
Sơ âm tính!
Tiếng gọi thông báo ấy kéo tôi về với hiện tại, niềm vui như thoát được con Virus này, giúp tôi DỪNG LẠI để suy tư và cầu nguyện như nhắc nhở tôi: tôi không chỉ là người tình nguyện viên đi vào để chăm sóc các bệnh nhân nhưng tôi còn là một Nữ tu nữa mang cầu nguyện vào công việc và biến công việc thành lời cầu nguyện.
Tuy nhiên tôi vẫn được chỉ định từ phía trên dừng công việc lại để theo dõi sức khỏe và xét nghiệm lại PCR. Dừng công việc lại trong khu cách ly để cảm nghiệm hơn câu nói của Đức Thánh Cha Phanxicô “mang lấy mùi chiên” mang lấy thân phận của người nhiễm Covid khó chịu, gò bó, mất tự do đi lại chỉ quanh quẩn trong phòng, để hiểu hơn tâm trạng của biết bao nhiêu người trong các khu cách ly không thể đi đâu được, thất nghiệp, nợ nần, đói khổ, gia đình xáo trộn, vợ chồng, con cái phải đối mặt với nhau với những bực bội của tâm lý nữa, cãi vã là điều có thể xảy ra mà, và còn biết bao những hệ lụy trong cơn đại dịch này. Cái chết có đó, đau khổ còn đây, như cơ hội để tôi ra khỏi chính mình, ra khỏi sự an toàn của khuôn viên nhà dòng để đến vùng ven ôm lấy những đau đớn của anh chị em tôi trong đại dịch khủng khiếp này. Từng vần kinh nhỏ bé của tôi trong khu cách ly này muốn đồng cảm với tất cả anh chị em đang nhiễm bệnh hay đang ở khu cách ly đâu đó trong đất nước Việt Nam này, tôi đặt trái tim mình cùng đập nỗi đau với mọi người vì dâng lên trong Trái Tim Nhân Hậu và Thương Xót của Chúa Giêsu cũng đang đau nỗi đau của nhân loại chúng con.
Maria Hồng Hà CMR
(WGPSG)