Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2021

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ THỨ HAI TUẦN 21 MÙA THƯỜNG NIÊN 2021

Bắt đầu lúc 06g30 Thứ Hai, ngày 23.8.2021
tại nhà thờ Chính toà Đức Bà Saigon
 

VIDEO ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ ĐỌC KINH TRUYỀN TIN VỚI KHÁCH HÀNH HƯƠNG TRƯA CHÚA NHẬT, 22.8.2021


CHIẾC CẦU NỐI KẾT VÀ GẦN GŨI

CHIẾC CẦU NỐI KẾT VÀ GẦN GŨI

Linh mục Phaolô Đinh Chí Hiền,
Giáo phận Xuân Lộc

WGPXL (21.8.2021) - Sau những ngày phục vụ bệnh nhân nhiễm Sarx Covid 19 tại bệnh viện Dã chiến, tôi rút vào nơi yên tĩnh để cách ly theo dõi tình trạng sức khỏe của mình trước khi trở về với cộng đoàn nơi tôi sống và làm việc. Tâm trí tôi chưa ngừng nghĩ đến cuộc đấu tranh sinh tử của các bệnh nhân, sự cống hiến toàn bộ sức lực của đội ngũ y bác sĩ để cố gắng giành lại hay kéo dài sự sống của bệnh nhân, lòng tận tâm và hy sinh của anh chị em đội ngũ nhân viên phục vụ. Cảm xúc vẫn còn đó. Mối bận tâm đến những người bệnh nhân mà lòng hoang mang, bất an và nhiều âu sầu khi bà mới qua đời đêm qua, mẹ đang thở oxy, con đang sốt ly bì; khi chồng ở bệnh viện này mà vợ và con lại ở bệnh viện khác; khi vợ và con gái ở bệnh viện này trong khi chồng và con trai lại ở nơi cách ly khác; khi con gái ở bệnh viện này mà mẹ ruột tuổi già mắt kém đang ở bệnh viện kia,… Nỗi lòng thương cảm và sự trăn trở cứ day dứt, gợi lên trong tôi câu hỏi, “Chúa muốn con làm gì trong hoàn cảnh này?” Cảm nghiệm từ thực tế mà tôi đã tận mắt thấy tai nghe tôi nhận thấy con người hôm nay đang cần lắm hai “chiếc cầu”:

1. Chiếc cầu tình thương để nối kết

Chúa Giêsu để lại một tâm tư vàng ngọc, “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15, 34).

Virus Covid 19 nhỏ lắm và chẳng ai thấy được nó bằng mắt thường nhưng nó đi tới đâu gieo sợ hãi và chia cắt đến đó. Nó vào nhà ai thì thành viên trong nhà bị rẽ và phân tán đến đó. Nó xuất hiện ở đâu, đám đông tan tác tới đó. Tôi cảm nhận rằng tên khác của Virus này được gọi hôm nay là ‘sợ hãi.’ Đêm qua một chị hỏi tôi: “Phục vụ bệnh nhân trong bệnh viện cha có sợ không cha?” Tôi trả lời, “hạnh phúc hơn là sợ hãi.” Chị nói với tôi rằng, “Phải can đảm và có lòng bác ái lắm thì mới dám dấn thân như vậy.” Một lời chia sẻ mà tôi chưa hề nghĩ tới. Thật tình mà nói, khi quyết định dấn thân vào bệnh viện phục vụ, tôi chỉ nghĩ đơn giản là muốn được sống cùng, lắng nghe trực tiếp được trăn trở, lo lắng và cả những khó khăn của những ai đang bị đặt tên “bệnh nhân nhiễm virus Covid”. Điều đơn giản ấy tạo một động lực mạnh giúp tôi dấn thân và yêu thích những công việc mình được làm. Qua những gì anh em nhân viên và tôi cùng làm, tôi nhận thấy khơi lớn trong lòng “anh chị em bệnh nhân” chút tình người, khơi dậy trong cảm xúc của họ sức mạnh của hy vọng, và khơi gợi trong ước muốn của họ tinh thần phục vụ lẫn nhau. Tình người dần được gần lại; nỗi sợ hãi dần được rút gắn bởi sự quan tâm giữa người với người trao tặng cho nhau. Một nhân viên và cũng là Chủng sinh giáo phận Xuân Lộc chia sẻ, “Ban đầu con vào bệnh viện phục vụ mang theo nỗi sợ hãi nhưng nhìn thấy sự dấn thân của anh chị em nhân viên nỗi sợ bắt đầu giảm. Khi con mặc chiếc ao sang phục vụ bệnh nhân, nỗi sợ không còn mà thay vào đó là tình yêu thương và vui thích được phục vụ nhiều, nhiều hơn.”

Điều rõ nhất tôi nhận thấy là tình thương nối kết đang dần phát triển. Trong những ngày đầu, các “bệnh nhân” khoanh tay từ xa đứng nhìn khi nhân viên và chúng ta tôi làm các việc như nhặt rác quanh sân, thu gom rác từ các thùng, vệ sinh sạch sẽ khu vực, mang cơm cho người già, trao bát cháo cho người mệt, thêm ít sữa cho trẻ em… Những ngày sau, chính họ đảm nhận những công việc ấy. Họ làm với tinh thần tương thân, mỗi người một tay cho khuôn viên thêm sạch, mỗi người một việc cho khu vực bệnh viện thêm trật tự, ngăn nắp, và mỗi thành viên một chút hy sinh để người người đều cảm thấy yên tâm ấm lòng. Vậy là chiếc cầu tình thương đã được xây nên và đã tạo một sự thông thương nối kết giữa người với người, giữa bác sĩ và bệnh nhân, giữa nhân viên và “những người tạm trú.” Chiếc cầu yêu thương đã làm giảm nỗi sợ hãi dè chừng lẫn nhau mà thay vào đó là nụ cười, chia sẻ và động viên. Một chị chia sẻ với tôi: “cha ơi, sáng nay con và một anh đang nuôi mẹ già tình nguyện lau chùi sạch sẽ hết phòng cấp cứu, không còn mùi nữa cha ạ. Bác sĩ và y tá vui lắm. Họ cảm ơn chúng con. Con cảm thấy vui vì được làm công việc nhỏ bé đó.” Chiếc cầu yêu thương đã xoa dịu nỗi đau, giảm nhẹ nỗi sợ và kết nối tương quan tình người.

2. Chiếc cầu cảm thông để gần gũi:

Lời trăn trở của Chúa Giêsu vẫn vang trong lòng tôi, “Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi mà không có gì ăn” (Mc 8, 2). Khi một ai đó vô tình bị phát hiện nhiễm virus Covid, điều đầu tiên họ nhận là sự cô lập và chia cắt với tất cả những tương quan gia đình, họ hàng hay bạn bè. Virus Covid chưa kịp hành họ thì “virus của hoảng loạn và sợ hãi” đã xâm nhập họ từ đầu đến chân. Những ngày sống và phục vụ trong bệnh viện, tôi nghiệm ra rằng người “bị đến bệnh viện” không bị thiếu cái ăn nhưng là thiếu sự cảm thông. Họ không đói về thể xác nhưng đói về sự quan tâm và nâng đỡ. Chúng tôi (nhóm thiện nguyện) đến và làm những công việc bình thường nhưng sự khác thường là chúng tôi đặt vào trong công việc chút yêu thương chứa đựng sự cảm thông. Chúng tôi không chỉ muốn hoàn thành công việc nhưng qua công việc ấy bệnh nhân cảm thấy gì và chúng tôi học được gì? Một lần đến bên giường một bệnh nhân nữ đang thở oxy. Chị bị liệt 2 chân và mắt cũng đang mờ dần. Người mẹ dũng cảm đã đi với chị bằng đôi chân của mình suốt mười bốn năm qua nước mắt chảy tràn ngỏ với tôi, “Xin cha cầu nguyện cho con gái con. Bé sốt cả đêm qua và không thở được cha ạ.” Tôi lặng thinh cầu nguyện và chúc lành cho bé. Ngay sau đó, niềm vui và sức mạnh tinh thần thể hiện rõ trên khuôn mặt người mẹ. Chiều đó, chị gọi điện cho tôi biết là con gái chị đã qua cơn sốt, ăn cháo và uống nước cam được rồi. Vậy là chiếc cầu cảm thông cũng được xây lên và tạo một sự gần gũi giữa người với người. Trong những ngày đó, tôi nhận được nhiều tin nhắn, nhiều cuộc điện thoại: Cha ơi, bà con mới qua đời sáng nay, xin cha cầu nguyện cho linh hồn Maria nhé… “Cha ơi, mẹ con đang thở oxy trong phòng cấp cứu. Cha ơi, bà con qua đời rồi. Cha thương cầu nguyện cho gia đình con được chữa lành và bình an nhé. Gia đình con nhiễm bệnh hết gần 20 người cha ạ.” Đọc những dòng tin nhắn hay lắng nghe cuộc điện thoại, tâm hồn mang cả nỗi buồn và niềm vui: buồn vì sự mất mát to lớn của anh chị em mình và vui vì họ nhận sự cảm thông của chúng tôi. Chiếc cầu cảm thông cho tôi cơ hội rất gần với bệnh nhân, cho tôi dịp để chia sẻ vất vả với đội ngũ nhân viên y tế và anh chị em thiện nguyện. Bác sĩ Giám đốc bệnh viện nói với tôi, “Cám ơn quý cha và thầy đã đến đây. Từ ngày có sự hiện diện của quý cha và thầy, nhân viên chúng con được nâng đỡ và khích lệ rất nhiều. Những lời nói động viên và làm việc tận tâm của quý cha quý thầy cho con sự cảm phục. Bệnh nhân thay đổi thái độ thấy rõ.”

Trong những ngày cách ly theo dõi sức khỏe, tôi dành nhiều giờ bên Chúa Giêsu Thánh Thể để đọc lại cuộn phim đã quay trong thời gian phục vụ. Hai chiếc cầu yêu thương để nối kết và cảm thông để gần gũi vẫn là khát khao và sức mạnh trong đời sống cầu nguyện của tôi. Bài học tôi rút ra cho chính mình là sự hiện diện với trái tim yêu thương và cảm thông thì quan trọng hơn là hoàn thành công việc với trái tim lạnh giá. Tôi ước mong chiếc cầu với hai nhịp yêu thương và cảm thông ấy tiếp tục được xây nên nhiều nơi. Tôi mong ước có thêm nhiều anh chị thiện nguyện dấn thân để xây dựng chiếc cầu yêu thương và cảm thông ấy. Ước mong ấy tôi xin mượn tâm tình của thánh Phaolô như một lời cầu chúc cho anh chị em đang bị virus Covid hành hạ, quý nhân viên hết mình phục vụ, và thiện nguyện viên đang muốn dấn thân. Lời của thánh Phaolô là : “Cầu chúc cho tâm hồn anh em được đầy tràn ân sủng của Chúa Giêsu Kitô” (Pl 4, 23).

(WHĐ)

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHIỀU CHÚA NHẬT XXI MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM B.

Bắt đầu lúc 17g30 Chúa Nhật, ngày 22.8.2021
tại Nhà thờ Tân Phước
 

ĐÀI PHÁT THANH VATICAN CHÚA NHẬT 22.8.2021

 

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2021

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHÚA NHẬT XXI MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM B. LA MESSE DU 21E DIMANCHE DU TEMPS ORDINAIRE – ANNÉE B

Bắt đầu lúc 10g30 Chúa Nhật, ngày 22.8.2021
tại nhà thờ Chính toà Đức Bà Saigon.
le 22 août 2021 à 10h30,
sera en direct de la Cathédrale Notre Dame de Saïgon.
 

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHÚA NHẬT XXI MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM B. Twenty-first Sunday of Ordinary Time - English Mass (Live-streamed)

Bắt đầu lúc 09g30 Chúa Nhật, ngày 22.8.2021
tại nhà thờ Chính toà Đức Bà Saigon.
at 9:30 AM on Sunday, August 22nd, 2021,
at Notre Dame Cathedral of Saigon.
 

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHÚA NHẬT XXI MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM B. Lễ Thiếu Nhi.

Bắt đầu lúc 07g30 Chúa Nhật, ngày 22.8.2021
tại Nhà thờ Tân Phước
 

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHÚA NHẬT XXI MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM B

Bắt đầu lúc 07g00 Chúa Nhật, ngày 22.8.2021
tại Nhà thờ Chính toà Đức Bà Saigon
 

NIỀM HY VỌNG - CHÌA KHÓA SỐNG TỐT MÙA DỊCH


NIỀM HY VỌNG - CHÌA KHÓA SỐNG TỐT MÙA DỊCH

Lm. Lê Văn La Vinh – Dòng Đa Minh
Dịch bệnh Covid 19 không còn là chuyện mới - xảy ra gần 2 năm rồi; không còn là chuyện đơn lẻ - lan tràn toàn các châu lục; và ai ai cũng “dính dáng” để trở thành nạn nhân của cơn đại dịch này.
Từ lần bùng phát thứ 4 của cơn đại dịch tại Việt Nam đến nay đã gần 4 tháng.
Xem ra đã có kinh nghiệm từ 3 lần trước nhưng việc phòng chống dịch bệnh lần này... sao khác quá??!! Cái gì cũng tăng: Chỉ thị của Chính phủ về phòng chống dịch từ 15 tăng sang 16. Số ca nhiễm bệnh tăng dần từ 3 con số lên 4 con số và mấy ngày này là 5 con số rồi (số liệu ngày 18/8). Số địa phương có người nhiễm bệnh cứ mỗi ngày một nhiều hơn, các đơn vị bệnh viện mới cũng tăng dần để đáp ứng nhu cầu chữa trị, thông tin bệnh nhân tử vong do dịch bệnh với các con số tăng dần... thời gian cách ly, phong tỏa khu vực, địa phương kéo dài hơn...

Tất cả những điều sơ lược vừa nêu đã phát họa cho chúng ta một bức tranh không được sáng sủa, không có nhiều tín hiệu lạc quan với cơn dịch bệnh lần này. Hệ quả là tạo nên nơi dân chúng một tâm trạng bất an, lo sợ, gây ức chế, buồn phiền, chán nản...
Nhìn lại lịch sử thì đây không phải là cơn đại dịch thứ nhất. Thế giới đã trải qua nhiều cơn đại dịch cũng tồi tệ không kém và rồi cũng qua đi. Nhiều quốc gia, nhiều dân tộc đã đi lên từ đống đổ nát sau trận thiên tai, sau cơn bệnh dịch.
Nên chăng lúc này, chúng ta hãy tìm ra điều hay, điểm sáng trong tình hình thực tế đang diễn ra; nhờ đó chúng ta sẽ tìm được sự bình an, lòng can đảm và niềm hy vọng vươn lên cho cuộc sống chính mình. Hay nói cách khác, cần thiết chăng là bỏ qua những điều tiêu cực, những việc làm chướng tai gai mắt, những kiểu hành xử khó ưa, những câu nói nghe thật kỳ cục, những câu chuyện cười ra nước mắt... vẫn xảy ra nơi này nơi khác mà chúng ta đã thấy, đã nghe trong cơn dịch bệnh này để tìm thấy những điều thiện lương giữa một “trận chiến” chống dịch chưa có hồi kết này?

Khởi đi từ CÁI NHÌN LƯƠNG THIỆN, khi đối diện với cơn đại dịch chúng ta tìm học được những bài học thú vị giúp mỗi người “lớn hơn” trong suy nghĩ và cách sống:
  • Phong tỏa khu vực, khu dân cư, dừng tất cả mọi hoạt động: Nhờ vậy mà môi trường sống sạch hơn, không khói không bụi làm cho bầu trời trong xanh hơn, không tiếng ồn, không xả rác bừa bãi... bài học gìn giữ và bảo vệ môi trường.
  • Phải ở nhà: Để ở gần những người thân, có điều kiện để chăm sóc, gần gũi, sẻ chia... Điều này lâu nay bị bỏ quên vì công việc, vì cuộc sống xã hội: Bài học biết yêu thương, biết trao ban, biết gìn giữ và bảo vệ mái ấm gia đình.
  • Biết trân quý điều đang có: Trong hoàn cảnh thiếu thốn, hạn chế của việc giãn cách (phong tỏa), chúng ta có bài học tiết kiệm, không hoang phí, biết chắt chiu, trân trọng những gì mình đang có hôm nay: tiền bạc, thực phẩm, rau xanh, điện, nước... biết dùng thời giờ để học thêm, để trau dồi kỹ năng cuộc sống…
  • Phòng bệnh, chống dịch: Bài học biết giữ gìn, tự chăm sóc sức khỏe, ăn uống, ngủ nghỉ, thể dục nâng cao sức khỏe... lâu nay bị xem nhẹ trong đời thường.
  • Biết tương thân tương ái: Thật vậy, cơn dịch bệnh này đã khơi dậy nơi chúng ta tình yêu thương, sự quan tâm và lòng quảng đại, biết cho đi với người thân cận; và bài học ý thức cộng đồng là biết sống vì người khác “một người nhiễm bệnh, cả xóm bị phiền”...
  • Biết hy sinh - dấn thân: Đây là hình ảnh của những người chống dịch tuyến đầu: các y bác sĩ, các người trách nhiệm tuyến đầu, các thiện nguyện viên... nếu không phải vì lý tưởng của nghề nghiệp, nếu không phải vì ý nghĩa thiêng liêng của sự bác ái, của lòng từ bi đối với đồng bào... thì chắc nhiều người đã rút lui, đã bỏ cuộc. Bài học của sự dấn thân quên mình, biết hy sinh vì người khác...
  • Biết nhìn thấy - biết suy tư: Nhìn hình ảnh các bệnh nhân tử vong và thấy được sự mong manh của phận người. Trái với lối sống thực dụng hiện nay, cơn đại dịch đã đánh thức lương tri, đã thúc đẩy mỗi người suy nghĩ lại cuộc sống, cách sống của mỗi người để tìm cho mình được ý nghĩa sống trong cuộc đời hiện tại.
  • Bài học sống Đức tin của các Kitô hữu: Lòng tin kính đối với Thiên Chúa, sự trung thành trong cách sống đạo, đang được các tín hữu đem ra thực hành trong hoàn cảnh khó khăn của thời dịch bệnh này. Sống đạo cách linh hoạt và sống động trong thời kỳ giãn cách, sống đạo trong việc thực thi bác ái, biết quên mình khi đi phục vụ tha nhân nơi cách ly và bệnh nhân tại tâm dịch. Niềm cậy trông, lòng tín thác vào Thiên Chúa ngay trong những ngày chống chọi với dịch bệnh vẫn được nâng đỡ bằng những thánh lễ trực tuyến, những bài giảng, bài viết, những buổi cầu nguyện trực tuyến khắp nơi nhằm bổ dưỡng đức tin, động viên tinh thần cho các tín hữu trong cơn dịch bệnh...
Xem ra trong cơn đại họa, chúng ta cũng thấy có nhiều điểm son, điều tốt để rút tỉa cho cuộc sống.

Vậy là ĐẸP rồi, vậy là CÓ ĐIỂM SÁNG, vậy là chúng ta vẫn đón nhận được NIỀM VUI và có NHIỀU HY VỌNG khi chống chọi với cơn đại dịch này.

“Thà thắp lên một ngọn nến, hơn là ngồi nguyền rủa bóng đêm” Câu nói này thật đúng với chúng ta trong lúc này, tại đây…

Cầu chúc bình an cho mọi người, mọi nhà…

Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta…

(WHĐ)

SỨ MẠNG MỚI: CẦU NGUYỆN CHO LINH HỒN CÁC BỆNH NHÂN ĐÃ QUA ĐỜI

SỨ MẠNG MỚI: CẦU NGUYỆN CHO LINH HỒN 
CÁC BỆNH NHÂN ĐÃ QUA ĐỜI

TGPSG-- Trong sách Công vụ Tông đồ, sau khi Thánh Phêrô giảng dạy tại nhà ông Cornêliô thì một dấu lạ đã xảy ra khiến cho “những tín hữu thuộc giới cắt bì cùng đến đó với ông Phêrô đều kinh ngạc vì thấy Thiên Chúa cũng ban Thánh Thần xuống cả trên các dân ngoại nữa, bởi họ nghe những người này nói các thứ tiếng và tán dương Thiên Chúa” (Cv 10,45-46).

Và một dấu lạ cũng đã xảy ra với anh chị em tu sĩ thiện nguyện chúng tôi vào đầu ca làm việc chiều ngày 18/8/2021 tại Bệnh viện Dã chiến số 16. Khi chuẩn bị bước vào ca làm, chúng tôi nhận được thông báo rằng chúng tôi sẽ gặp một bác sĩ vì có vài vấn đề cần trao đổi. Tất cả anh chị em trong nhóm chúng tôi đều thắc mắc không biết vấn đề đó là gì, một số cảm thấy hồi hộp, bồn chồn. Sau đó, một bác sĩ bước vào và mở lời chào: “Chào các anh chị tình nguyện viên. Ở đây là các sơ, các thầy cả phải không?” Và bác sĩ giới thiệu mình là bác sĩ Vinh của bệnh viện Bạch Mai. Sau đó, bác cho chúng tôi biết về vấn đề mà bệnh viện muốn và tin rằng chúng tôi là những người có thể làm tốt việc đó.

Bác sĩ nói: “Hiện tại có một số người bệnh tử vong và đang bảo quản thi hài ở phòng bảo quản - là 2 chiếc container lạnh - nằm phía cuối khuôn viên bệnh viện. Họ là những người xấu số đã ra đi trong hoàn cảnh không có người thân bên cạnh và đang phải nằm lạnh lẽo trong phòng bảo quản. Chúng ta nên cầu nguyện cho vong linh họ. Điều đó, chúng tôi là những bác sĩ, điều dưỡng và nhân viên y tế không thể làm được bởi còn nhiều việc chuyên môn. Tôi là một người không theo đạo, nhưng chúng tôi biết điều này các thầy, các sơ có thể làm tốt hơn chúng tôi. Vì thế, chúng tôi mong muốn các thầy các sơ có thể cầu nguyện cho họ”.

 
Khi nghe những lời nói này từ một vị bác sĩ vốn không phải là người tin Chúa, trong lòng tôi vô cùng cảm kích và xúc động. Đúng là “Sự giàu có, khôn ngoan và thông suốt của Thiên Chúa sâu thẳm dường nào! Quyết định của Người, ai dò cho thấu! Đường lối của Người, ai theo dõi được!” (Rm 11,33). Trong giây phút ấy, tôi cũng nhớ tới lời Thánh Phêrô đã nói với người què ở Cửa Đẹp của Đền Thờ: “Vàng bạc thì tôi không có; nhưng cái tôi có, tôi cho anh đây…” (Cv 3,6). Chúng tôi là những tu sĩ thiện nguyện, đa số không có chuyên môn y tế nhưng điều chúng tôi "có dư" để cho đi là lòng nhiệt huyết phục vụ và lời nguyện cầu của bản thân mình.

Trước đó, tôi đã có dịp cộng tác với một vài bác sĩ và điều dưỡng nam trong việc tẫn liệm thi hài và chuyển thi hài ra phòng bảo quản. Mỗi lần có người bệnh qua đời, trong lúc tẫn liệm và di chuyển, tôi chỉ biết thầm đọc kinh, cầu nguyện và phó dâng linh hồn người đó và các bệnh nhân khác cho lòng Chúa thương xót. Vì thế, khi nhận được tin mới này, tôi cảm thấy nó giống như một chiếc chìa khóa mở "đúng chuyên ngành" của anh em tu sĩ thiện nguyện chúng tôi trong việc cầu nguyện và phó dâng các bệnh nhân qua đời cho Chúa.

Sau đó, bác sĩ dẫn chúng tôi tới phòng bảo quản thi hài để đọc kinh cầu nguyện. Sau buổi cầu nguyện, chúng tôi đã trình bày ước nguyện với bác sĩ là chúng tôi có thể cầu nguyện như thế này vào đầu mỗi ca làm được không. Bác sĩ nói với chúng tôi rằng đó là một điều quá tuyệt vời và bác sĩ cám ơn chúng tôi. Vì thế, bây giờ cứ đầu mỗi ca làm việc, nhóm anh em tu sĩ thiện nguyện chúng tôi lại tập trung nhau lại để cầu nguyện cho linh hồn các bệnh nhân đã qua đời.

Tạ ơn Thiên Chúa bởi những điều Ngài đã thực hiện trong cuộc sống và nơi cuộc đời của chúng con để cho vinh quang Ngài được tỏa sáng, Danh Thánh Ngài được vinh hiển.

Xin Chúa cho những người đã qua đời vì covid được nghỉ yên muôn đời.

Và cho ánh sáng ngàn thu chiếu soi trên các linh hồn này.

Chúa Dắt Dìu Con, C.Ss.R.
(WGPSG)

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHÚA NHẬT XXI MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM B

Bắt đầu lúc 19g00 Thứ Bảy, ngày 21.8.2021
tại Nhà thờ Tân Phước
 

LỜI CHÚA CHÚA NHẬT XXI MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM B (Ga 6, 54a.60-69)