TỈNH THỨC CÁI MIỆNG LƯỠI
Cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Đây là cái tội mà nhiều người trong chúng ta thường hay mắc phải?. Quả thật cuộc đời không dễ gì mà được sống trong thoải mái trong thong dong, nhưng sao ta lại cứ phải gồng gánh thêm cái ách của anh chị em mình để cảm thấy cuộc đời thêm u tối và thêm phiền muộn?. Cuộc đời thường ngày của chúng ta đây đã cảm thấy rất ư là nặng nề và chán chường rồi, thế mà khi có được ít giờ rảnh, chúng ta chẳng biết làm gì ngoài việc thích nhiều chuyện, vói tay lấy cái điện thoại kêu cho bạn cho bè, để gọi là hỏi thăm??. Ý tôi muốn nói đây là khi chúng ta công không rỗi nghề chẳng biết làm gì hơn là thèm được nhiều chuyện, chứ hỏi thăm gì ai khi mà mình đã gặp nhau nói chuyện với nhau hằng ngày trong xóm hay sở làm rồi!.
Hay chúng ta dùng việc đi nói chuyện sau lưng người ta lại là việc muốn chữa bệnh cho chính mình? Tại chuyện của mình nó thật rối rắm như tơ tằm, nhện giăng, rễ tre, hay như đan cửi?. Nên nói chuyện người lại làm cho chúng ta cảm thấy chuyện của mình nó đỡ hơn nhẹ nhàng hơn chăng? Nhưng vô tình chuyện của mình chẵng đỡ hơn được tí nào, mà lại làm hại cho người, giáng họa trên gia đình đang êm thắm của người ta?. Chẳng phải vì cái miệng lưỡi độc hại của con người trần gian này mà sự việc bao giờ nó cũng cứ rối tung lên vì cái bệnh thích nói hành nói xấu người ta đấy không? Thí dụ, chúng ta thử tưởng tượng thôi nhé! Vào một ngày đẹp trời nào đó, một người trong anh chị em chúng ta chẳng biết mình đã làm gì nên tội, tự nhiên nhận được tất cả ánh mắt của mọi người nhìn mình chăm bẳm, chẳng khác nào như nhìn con quái vật? Rồi tự đằng xa chỉ chỉ trỏ trỏ, to nhỏ với nhau, không thấy ai nói năng gì mình cả!?. Vừa lộn ruột, e ngại, bực tức lắm vì chẳng biết cái chuyện gì sẽ xẩy ra trong ngày hôm nay cho mình?. Anh chị em có nhận được cái cảm tưởng này bao giờ chưa? Rồi thì đôi khi cái sự việc nó chỉ bằng cái con muỗi thôi, nhưng mọi người lại diễn giải hay thổi phồng nó lên cho to, để chỉ muốn làm cho thêm lớn chuyện?. Thêm dầu thêm xăng vô cho câu chuyện nó thêm bốc hỏa. Quả thật đã gọi là con người thì đây là cái bệnh muôn đời ít ai tránh khỏi.
Chúng ta gọi cái bệnh này là bệnh gì nhỉ?? Theo tôi thì cái bệnh nhiều chuyện này còn sợ hơn là cái bệnh ung thư nữa! Bởi cái bệnh ung thư thì nó chỉ có hại cho chính họ và trong dòng tộc của họ mà thôi! Nhưng còn cái bệnh nhiều chuyện thì nó có tác hại đến cho biết bao nhiêu người, có thể so bằng cả trái bom nguyên tử mà Mỹ đã thả trên nước Nhật Bản năm nào! Trái bom nguyên tử ấy anh chị em tưởng rằng chúng tàn sát chỉ bấy nhiêu người chết thôi sao!? Không đâu, vì trái bom nguyên tử ấy mà con người trên đất Nhật Bản và những nước gần đó hiện vẫn mang những chứng bệnh chết người, do những độc tố của trái bom nguyên tử chúng tưới gội trên khắp mặt đất. Sau bao nhiêu thời gian chất độc ấy đã ngấm vào lòng đất, trên khắp những cánh đồng, trên cây trên núi, trên biển cả, và sông ngòi. Mọi thứ tưởng tốt đẹp nhưng nào ai ngờ là con người vẫn phải ăn phải uống những chất độc ấy và rồi có biết bao nhiêu chứng bệnh lạ lùng làm cho con người bệnh và chết. Còn cái miệng lưỡi đầy độc ác của chúng ta cũng giết chết biết bao nhiêu con người vô tội. Nhẹ thì cũng mang họa vào thân, không thì vào tù, bị bắt bớ và hạch sách, y như chế độ của nước VN bây giờ vậy!???.
Cái miệng lưỡi của chúng ta nó cũng hay lắm thưa anh chị em! Nó cũng có linh hồn riêng của nó nữa đó! Ai không tin thì tôi xin xác quyết rằng nếu cái lưỡi của chúng ta bị cắt bỏ đi thì nó không còn mang tội nữa! Hoặc nếu có thì rất ít??. Bởi cái miệng cái lưỡi của chúng ta nó có giúp ích linh hồn đời đời của chúng ta lên Trời hay xuống thẳng Địa Ngục thì cũng do nó mà ra! Vì có phải cái lưỡi không xương thì nhiều đường lắt léo lắm! Nói thế có nghĩa là chúng ta có thể chọn lựa cách nói ra sao cũng được, thưa có phải không? Nói sao cho vừa lòng người. Nói sao cho linh hồn được về thẳng Trời mới là đáng để Nói chứ!.
Người khôn ngoan luôn đặt Thiên Chúa trên mọi lời nói của mình. Người khôn tìm lời khôn ngoan theo Thánh Ý Chúa, chứ không theo ý của mình. Đừng đi cong đi queo chống đối Giáo Hội và những lời có tính cách chia rẽ, rồi bảo là xây dựng???. Khi chúng ta có được Ơn Chúa chúng ta phải biết chờ đợi, nhẫn nhục, khiêm nhường, vâng lời, thông cảm, công bằng, bác ái, yêu thương, và tiết độ. Anh chị em nên hiểu rằng Giáo Hội Công Giáo là một Khối là Tảng đá muôn đời vững chắc và vững bền, đừng ai đứng riêng rẽ sẽ gặp bất an và sẽ chết. Có Ơn Thiên Chúa chúng ta sẽ được hướng dẫn, chỉ bảo, dậy dỗ cho biết nói những lời gì mà không mất lòng anh chị em của mình. Bởi Chúa đã dậy nếu anh chị em muốn những điều tốt người ta làm cho mình, thì ngược lại mình cũng phải làm những điều tốt lành cho anh chị em của mình, do đó có phải cái lưỡi thì vô cùng lợi hại hay không?
Chúa dậy chúng ta luôn phải tỉnh thức, mà cái miệng lưỡi của chúng ta cần nên tỉnh thức rất nhiều, vì nó là khí cụ mà chúng ta dùng nhiều nhất trong ngày. Xin Thiên Chúa ban cho chúng ta Ơn khôn ngoan của Chúa, là biết dùng những lời lẽ xây dựng cho nhau. Biết dùng những lời lẽ để khuyên lơn, an ủi, thông cảm, yêu thương, xây dựng, xoa dịu mọi sự thống khổ, đau bệnh, tật nguyền, cô đơn, nhục nhã, tù đầy, đói cơm thiếu áo, và thiếu tình thương.
Cái miệng lưỡi của chúng ta cũng được Thiên Thần và Quỷ dữ ghi vào sổ của chúng ta nữa đấy! Cuốn sổ này sẽ quyết định cho linh hồn của chúng ta được lên Thiên Đàng hưởng hạnh phúc viên mãn bên Ba Ngôi Thiên Chúa, hay là muôn đời sống trong Hỏa Ngục khiếp sợ, đầy đọa, đời đời kiếp kiếp không có ngày ra. Vâng, nên chúng ta phải nghe Lời Chúa dậy là hãy sống tỉnh thức .....
Y Tá Của Chúa,
Tuyết Mai
(nguồn : thanhlinh.net)
Cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Đây là cái tội mà nhiều người trong chúng ta thường hay mắc phải?. Quả thật cuộc đời không dễ gì mà được sống trong thoải mái trong thong dong, nhưng sao ta lại cứ phải gồng gánh thêm cái ách của anh chị em mình để cảm thấy cuộc đời thêm u tối và thêm phiền muộn?. Cuộc đời thường ngày của chúng ta đây đã cảm thấy rất ư là nặng nề và chán chường rồi, thế mà khi có được ít giờ rảnh, chúng ta chẳng biết làm gì ngoài việc thích nhiều chuyện, vói tay lấy cái điện thoại kêu cho bạn cho bè, để gọi là hỏi thăm??. Ý tôi muốn nói đây là khi chúng ta công không rỗi nghề chẳng biết làm gì hơn là thèm được nhiều chuyện, chứ hỏi thăm gì ai khi mà mình đã gặp nhau nói chuyện với nhau hằng ngày trong xóm hay sở làm rồi!.
Hay chúng ta dùng việc đi nói chuyện sau lưng người ta lại là việc muốn chữa bệnh cho chính mình? Tại chuyện của mình nó thật rối rắm như tơ tằm, nhện giăng, rễ tre, hay như đan cửi?. Nên nói chuyện người lại làm cho chúng ta cảm thấy chuyện của mình nó đỡ hơn nhẹ nhàng hơn chăng? Nhưng vô tình chuyện của mình chẵng đỡ hơn được tí nào, mà lại làm hại cho người, giáng họa trên gia đình đang êm thắm của người ta?. Chẳng phải vì cái miệng lưỡi độc hại của con người trần gian này mà sự việc bao giờ nó cũng cứ rối tung lên vì cái bệnh thích nói hành nói xấu người ta đấy không? Thí dụ, chúng ta thử tưởng tượng thôi nhé! Vào một ngày đẹp trời nào đó, một người trong anh chị em chúng ta chẳng biết mình đã làm gì nên tội, tự nhiên nhận được tất cả ánh mắt của mọi người nhìn mình chăm bẳm, chẳng khác nào như nhìn con quái vật? Rồi tự đằng xa chỉ chỉ trỏ trỏ, to nhỏ với nhau, không thấy ai nói năng gì mình cả!?. Vừa lộn ruột, e ngại, bực tức lắm vì chẳng biết cái chuyện gì sẽ xẩy ra trong ngày hôm nay cho mình?. Anh chị em có nhận được cái cảm tưởng này bao giờ chưa? Rồi thì đôi khi cái sự việc nó chỉ bằng cái con muỗi thôi, nhưng mọi người lại diễn giải hay thổi phồng nó lên cho to, để chỉ muốn làm cho thêm lớn chuyện?. Thêm dầu thêm xăng vô cho câu chuyện nó thêm bốc hỏa. Quả thật đã gọi là con người thì đây là cái bệnh muôn đời ít ai tránh khỏi.
Chúng ta gọi cái bệnh này là bệnh gì nhỉ?? Theo tôi thì cái bệnh nhiều chuyện này còn sợ hơn là cái bệnh ung thư nữa! Bởi cái bệnh ung thư thì nó chỉ có hại cho chính họ và trong dòng tộc của họ mà thôi! Nhưng còn cái bệnh nhiều chuyện thì nó có tác hại đến cho biết bao nhiêu người, có thể so bằng cả trái bom nguyên tử mà Mỹ đã thả trên nước Nhật Bản năm nào! Trái bom nguyên tử ấy anh chị em tưởng rằng chúng tàn sát chỉ bấy nhiêu người chết thôi sao!? Không đâu, vì trái bom nguyên tử ấy mà con người trên đất Nhật Bản và những nước gần đó hiện vẫn mang những chứng bệnh chết người, do những độc tố của trái bom nguyên tử chúng tưới gội trên khắp mặt đất. Sau bao nhiêu thời gian chất độc ấy đã ngấm vào lòng đất, trên khắp những cánh đồng, trên cây trên núi, trên biển cả, và sông ngòi. Mọi thứ tưởng tốt đẹp nhưng nào ai ngờ là con người vẫn phải ăn phải uống những chất độc ấy và rồi có biết bao nhiêu chứng bệnh lạ lùng làm cho con người bệnh và chết. Còn cái miệng lưỡi đầy độc ác của chúng ta cũng giết chết biết bao nhiêu con người vô tội. Nhẹ thì cũng mang họa vào thân, không thì vào tù, bị bắt bớ và hạch sách, y như chế độ của nước VN bây giờ vậy!???.
Cái miệng lưỡi của chúng ta nó cũng hay lắm thưa anh chị em! Nó cũng có linh hồn riêng của nó nữa đó! Ai không tin thì tôi xin xác quyết rằng nếu cái lưỡi của chúng ta bị cắt bỏ đi thì nó không còn mang tội nữa! Hoặc nếu có thì rất ít??. Bởi cái miệng cái lưỡi của chúng ta nó có giúp ích linh hồn đời đời của chúng ta lên Trời hay xuống thẳng Địa Ngục thì cũng do nó mà ra! Vì có phải cái lưỡi không xương thì nhiều đường lắt léo lắm! Nói thế có nghĩa là chúng ta có thể chọn lựa cách nói ra sao cũng được, thưa có phải không? Nói sao cho vừa lòng người. Nói sao cho linh hồn được về thẳng Trời mới là đáng để Nói chứ!.
Người khôn ngoan luôn đặt Thiên Chúa trên mọi lời nói của mình. Người khôn tìm lời khôn ngoan theo Thánh Ý Chúa, chứ không theo ý của mình. Đừng đi cong đi queo chống đối Giáo Hội và những lời có tính cách chia rẽ, rồi bảo là xây dựng???. Khi chúng ta có được Ơn Chúa chúng ta phải biết chờ đợi, nhẫn nhục, khiêm nhường, vâng lời, thông cảm, công bằng, bác ái, yêu thương, và tiết độ. Anh chị em nên hiểu rằng Giáo Hội Công Giáo là một Khối là Tảng đá muôn đời vững chắc và vững bền, đừng ai đứng riêng rẽ sẽ gặp bất an và sẽ chết. Có Ơn Thiên Chúa chúng ta sẽ được hướng dẫn, chỉ bảo, dậy dỗ cho biết nói những lời gì mà không mất lòng anh chị em của mình. Bởi Chúa đã dậy nếu anh chị em muốn những điều tốt người ta làm cho mình, thì ngược lại mình cũng phải làm những điều tốt lành cho anh chị em của mình, do đó có phải cái lưỡi thì vô cùng lợi hại hay không?
Chúa dậy chúng ta luôn phải tỉnh thức, mà cái miệng lưỡi của chúng ta cần nên tỉnh thức rất nhiều, vì nó là khí cụ mà chúng ta dùng nhiều nhất trong ngày. Xin Thiên Chúa ban cho chúng ta Ơn khôn ngoan của Chúa, là biết dùng những lời lẽ xây dựng cho nhau. Biết dùng những lời lẽ để khuyên lơn, an ủi, thông cảm, yêu thương, xây dựng, xoa dịu mọi sự thống khổ, đau bệnh, tật nguyền, cô đơn, nhục nhã, tù đầy, đói cơm thiếu áo, và thiếu tình thương.
Cái miệng lưỡi của chúng ta cũng được Thiên Thần và Quỷ dữ ghi vào sổ của chúng ta nữa đấy! Cuốn sổ này sẽ quyết định cho linh hồn của chúng ta được lên Thiên Đàng hưởng hạnh phúc viên mãn bên Ba Ngôi Thiên Chúa, hay là muôn đời sống trong Hỏa Ngục khiếp sợ, đầy đọa, đời đời kiếp kiếp không có ngày ra. Vâng, nên chúng ta phải nghe Lời Chúa dậy là hãy sống tỉnh thức .....
Y Tá Của Chúa,
Tuyết Mai
(nguồn : thanhlinh.net)