Bắt đầu lúc 21g20 giờ Vatican Thứ Tư ngày 24.12.2014
(03g20 giờ Việt Nam Thứ Năm ngày 25.12.2014)
Bài giảng của Đức Thánh Cha
“Dân tộc bước đi trong tối tăm, đã nhìn thấy luồng sáng lớn, những người
sống trong vùng bóng tối, nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi.” (Is 9:
1). "Một thiên sứ của Chúa hiện đến cùng các mục đồng và vinh quang
Thiên Chúa chiếu tỏa xung quanh họ" (Lc 2: 9). Phụng vụ đêm Giáng Sinh
linh thánh này trình bày cho chúng ta sự ra đời của Chúa Cứu Thế như là
ánh sáng xuyên thủng và xua tan bóng tối sâu thẳm. Sự hiện diện của Chúa
ở giữa dân Ngài xua tan nỗi buồn của thất bại và những đau khổ trong
kiếp nô lệ, đồng thời mở ra ngập tràn niềm vui và hạnh phúc.
Chúng ta cũng vậy, trong đêm hồng phúc này, chúng ta đã đến nhà của Thiên Chúa. Được hướng dẫn bởi ngọn lửa đức tin soi bước cho chúng ta, và được hun đốt bởi hy vọng tìm kiếm "luồng sáng lớn", chúng ta đã đi qua bóng tối đang bao phủ trái đất. Khi mở lòng chúng ta ra, chúng ta có thể chiêm ngưỡng sự kỳ diệu của hài nhi-mặt trời, đang mọc lên từ trên cao và chiếu sáng đường chân trời.
Nguồn gốc của bóng tối đang bao phủ thế giới này hun hút trong đêm đen của bao thế hệ. Chúng ta hãy truy nguyên lại thời khắc đen tối khi mà tội ác đầu tiên trong nhân loại đã xảy ra, đó là khi bàn tay của Cain, mù quáng vì ghen tị, đã giết em mình là Abel (x. Sáng thế Ký 4: 8). Kết quả là khai mở ra biết bao thế kỷ đánh dấu bởi bạo lực, chiến tranh, hận thù và áp bức.
Nhưng Thiên Chúa, Đấng đã đặt một cảm thức hy vọng bên trong con người được tạo ra theo hình ảnh Ngài, vẫn luôn chờ đợi. Ngài chờ đợi quá lâu đến mức có lẽ ở một thời điểm nào đó dường như Ngài đã thối chí. Nhưng Ngài không thể thối chí bởi vì Ngài không thể chối bỏ chính mình (x 2 Tim 2:13). Do đó, Ngài tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi trước tình trạng băng hoại của con người và các dân tộc.
Qua dòng lịch sử, một luồng ánh sáng đã xé toạc bóng tối để mạc khải cho chúng ta rằng Thiên Chúa là một người Cha nhân từ và lòng trung tín kiên nhẫn của Ngài mạnh hơn bóng tối và tội lỗi. Đây là thông điệp của đêm Giáng Sinh. Thiên Chúa không biết bùng nổ những cơn giận hay thiếu kiên nhẫn; Ngài luôn luôn ở đó, giống như người cha trong dụ ngôn người con hoang đàng, chờ đợi để được nhìn thấy từ xa đứa con trai lầm đường lạc lối khi nó trở về.
Lời tiên tri Isaia loan báo sự bùng lên của một luồng sáng lớn xuyên qua đêm đen. Ánh sáng này được sinh ra tại Bethlehem và được chào đón bởi vòng tay yêu thương của Mẹ Maria, bởi tình yêu của Thánh Giuse, bởi sự ngạc nhiên của những người chăn chiên.
Khi loan báo sự ra đời của Đấng Cứu Chuộc cho các mục đồng, các thiên thần đã nói như thế này: "Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ" (Lc 2:12). “Dấu này” là sự khiêm hạ của Thiên Chúa được thể hiện đến tột độ; đó là tình yêu mà qua đó, trong đêm nay Ngài mặc lấy sự yếu đuối của chúng ta, những đau khổ, lo lắng của chúng ta, những khát vọng và những hạn chế của chúng ta. Thông điệp mà tất cả mọi người đang mong đợi, đang tìm kiếm trong sâu thẳm tâm hồn của họ không gì khác hơn là sự dịu dàng của Thiên Chúa: một Thiên Chúa luôn nhìn đến chúng ta với đôi mắt đầy tình yêu, một Thiên Chúa chấp nhận sự nghèo hèn của chúng ta, một Thiên Chúa yêu thương những nhỏ bé của chúng ta.
Trong đêm linh thánh này, khi chúng ta chiêm ngắm Chúa Hài Đồng Giêsu mới sinh và được đặt trong máng cỏ, chúng ta được mời gọi để suy tư là chúng ta nên chào đón sự dịu dàng của Thiên Chúa như thế nào đây? Tôi có để cho mình được Thiên Chúa ẵm lên, được Ngài ôm vào lòng, hay tôi chặn lại không cho Chúa kéo tôi tới gần? "Nhưng tôi đang tìm kiếm Chúa mà" - chúng ta có thể trả lời như thế. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất không phải là tìm kiếm Ngài, nhưng là để cho Ngài tìm thấy ta và vuốt ve ta với sự dịu dàng của Ngài. Câu hỏi đặt ra cho chúng ta trước sự hiện diện của Chúa Hài Đồng là: Tôi có để cho Thiên Chúa yêu tôi không?
Hơn thế nữa, liệu chúng ta có can đảm để chào đón với sự dịu dàng những khó khăn, và những vấn nạn của những người gần gũi với chúng ta, hay là chúng ta chỉ thích các giải pháp khách quan, có lẽ hiệu quả đấy nhưng không có sự ấm áp của Tin Mừng? Ngày hôm nay thế giới này cần sự dịu dàng biết bao!
Phản ứng của Kitô hữu không thể khác với phản ứng của Thiên Chúa trước sự nhỏ bé của chúng ta. Cuộc sống phải được đáp lại với sự tốt lành, với sự hiền lành. Khi chúng ta nhận ra rằng Thiên Chúa yêu mến cả sự nhỏ bé của chúng ta, đến nỗi Ngài đã tự hạ mình nhỏ lại để gặp gỡ chúng ta tốt hơn, thì chúng ta không thể nào không mở trái tim của chúng ta ra với Ngài, và cầu xin Ngài rằng: "Lạy Chúa, xin giúp con được như Chúa, xin ban cho con ân sủng của sự dịu dàng trong các hoàn cảnh khó khăn nhất của cuộcsống, cho con ân sủng của sự gần gũi khi đối mặt với mọi nhu cầu, của sự hiền lành trong mọi xung đột. "
Anh chị em thân mến, trong đêm linh thánh này chúng ta chiêm ngắm máng cỏ Giáng Sinh nơi "dân tộc bước đi trong tối tăm, đã nhìn thấy luồng sáng lớn " (Is 9: 1). Những ai khiêm tốn, cởi mở để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa, là những người đã nhìn thấy ánh sáng này. Tuy nhiên, những kẻ kiêu ngạo, phường tự phụ, những kẻ đã đặt ra những luật lệ theo phán đoán riêng mình, những kẻ đóng kín với tha nhân thì không nhìn thấy ánh sáng này. Chúng ta hãy nhìn vào hang đá và cầu nguyện, và xin cùng Đức Mẹ: "Lạy Mẹ Maria, xin chỉ cho chúng con thấy Chúa Giêsu!"
Chúng ta cũng vậy, trong đêm hồng phúc này, chúng ta đã đến nhà của Thiên Chúa. Được hướng dẫn bởi ngọn lửa đức tin soi bước cho chúng ta, và được hun đốt bởi hy vọng tìm kiếm "luồng sáng lớn", chúng ta đã đi qua bóng tối đang bao phủ trái đất. Khi mở lòng chúng ta ra, chúng ta có thể chiêm ngưỡng sự kỳ diệu của hài nhi-mặt trời, đang mọc lên từ trên cao và chiếu sáng đường chân trời.
Nguồn gốc của bóng tối đang bao phủ thế giới này hun hút trong đêm đen của bao thế hệ. Chúng ta hãy truy nguyên lại thời khắc đen tối khi mà tội ác đầu tiên trong nhân loại đã xảy ra, đó là khi bàn tay của Cain, mù quáng vì ghen tị, đã giết em mình là Abel (x. Sáng thế Ký 4: 8). Kết quả là khai mở ra biết bao thế kỷ đánh dấu bởi bạo lực, chiến tranh, hận thù và áp bức.
Nhưng Thiên Chúa, Đấng đã đặt một cảm thức hy vọng bên trong con người được tạo ra theo hình ảnh Ngài, vẫn luôn chờ đợi. Ngài chờ đợi quá lâu đến mức có lẽ ở một thời điểm nào đó dường như Ngài đã thối chí. Nhưng Ngài không thể thối chí bởi vì Ngài không thể chối bỏ chính mình (x 2 Tim 2:13). Do đó, Ngài tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi trước tình trạng băng hoại của con người và các dân tộc.
Qua dòng lịch sử, một luồng ánh sáng đã xé toạc bóng tối để mạc khải cho chúng ta rằng Thiên Chúa là một người Cha nhân từ và lòng trung tín kiên nhẫn của Ngài mạnh hơn bóng tối và tội lỗi. Đây là thông điệp của đêm Giáng Sinh. Thiên Chúa không biết bùng nổ những cơn giận hay thiếu kiên nhẫn; Ngài luôn luôn ở đó, giống như người cha trong dụ ngôn người con hoang đàng, chờ đợi để được nhìn thấy từ xa đứa con trai lầm đường lạc lối khi nó trở về.
Lời tiên tri Isaia loan báo sự bùng lên của một luồng sáng lớn xuyên qua đêm đen. Ánh sáng này được sinh ra tại Bethlehem và được chào đón bởi vòng tay yêu thương của Mẹ Maria, bởi tình yêu của Thánh Giuse, bởi sự ngạc nhiên của những người chăn chiên.
Khi loan báo sự ra đời của Đấng Cứu Chuộc cho các mục đồng, các thiên thần đã nói như thế này: "Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ" (Lc 2:12). “Dấu này” là sự khiêm hạ của Thiên Chúa được thể hiện đến tột độ; đó là tình yêu mà qua đó, trong đêm nay Ngài mặc lấy sự yếu đuối của chúng ta, những đau khổ, lo lắng của chúng ta, những khát vọng và những hạn chế của chúng ta. Thông điệp mà tất cả mọi người đang mong đợi, đang tìm kiếm trong sâu thẳm tâm hồn của họ không gì khác hơn là sự dịu dàng của Thiên Chúa: một Thiên Chúa luôn nhìn đến chúng ta với đôi mắt đầy tình yêu, một Thiên Chúa chấp nhận sự nghèo hèn của chúng ta, một Thiên Chúa yêu thương những nhỏ bé của chúng ta.
Trong đêm linh thánh này, khi chúng ta chiêm ngắm Chúa Hài Đồng Giêsu mới sinh và được đặt trong máng cỏ, chúng ta được mời gọi để suy tư là chúng ta nên chào đón sự dịu dàng của Thiên Chúa như thế nào đây? Tôi có để cho mình được Thiên Chúa ẵm lên, được Ngài ôm vào lòng, hay tôi chặn lại không cho Chúa kéo tôi tới gần? "Nhưng tôi đang tìm kiếm Chúa mà" - chúng ta có thể trả lời như thế. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất không phải là tìm kiếm Ngài, nhưng là để cho Ngài tìm thấy ta và vuốt ve ta với sự dịu dàng của Ngài. Câu hỏi đặt ra cho chúng ta trước sự hiện diện của Chúa Hài Đồng là: Tôi có để cho Thiên Chúa yêu tôi không?
Hơn thế nữa, liệu chúng ta có can đảm để chào đón với sự dịu dàng những khó khăn, và những vấn nạn của những người gần gũi với chúng ta, hay là chúng ta chỉ thích các giải pháp khách quan, có lẽ hiệu quả đấy nhưng không có sự ấm áp của Tin Mừng? Ngày hôm nay thế giới này cần sự dịu dàng biết bao!
Phản ứng của Kitô hữu không thể khác với phản ứng của Thiên Chúa trước sự nhỏ bé của chúng ta. Cuộc sống phải được đáp lại với sự tốt lành, với sự hiền lành. Khi chúng ta nhận ra rằng Thiên Chúa yêu mến cả sự nhỏ bé của chúng ta, đến nỗi Ngài đã tự hạ mình nhỏ lại để gặp gỡ chúng ta tốt hơn, thì chúng ta không thể nào không mở trái tim của chúng ta ra với Ngài, và cầu xin Ngài rằng: "Lạy Chúa, xin giúp con được như Chúa, xin ban cho con ân sủng của sự dịu dàng trong các hoàn cảnh khó khăn nhất của cuộcsống, cho con ân sủng của sự gần gũi khi đối mặt với mọi nhu cầu, của sự hiền lành trong mọi xung đột. "
Anh chị em thân mến, trong đêm linh thánh này chúng ta chiêm ngắm máng cỏ Giáng Sinh nơi "dân tộc bước đi trong tối tăm, đã nhìn thấy luồng sáng lớn " (Is 9: 1). Những ai khiêm tốn, cởi mở để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa, là những người đã nhìn thấy ánh sáng này. Tuy nhiên, những kẻ kiêu ngạo, phường tự phụ, những kẻ đã đặt ra những luật lệ theo phán đoán riêng mình, những kẻ đóng kín với tha nhân thì không nhìn thấy ánh sáng này. Chúng ta hãy nhìn vào hang đá và cầu nguyện, và xin cùng Đức Mẹ: "Lạy Mẹ Maria, xin chỉ cho chúng con thấy Chúa Giêsu!"
J.B. Đặng Minh An dịch
(VietCatholic News)