Thứ Năm, 9 tháng 12, 2021

COVID: TIẾNG GỌI TRONG ĐÊM

TGPSG -- Tôi đến cầm bàn tay bệnh nhân. Cho dù đã mang mấy lớp găng tay, vậy mà cái lạnh của bệnh nhân vẫn xuyên qua để tôi cảm nhận…

Hôm nay, người anh em trong dòng là một linh mục tình nguyện ra đi chống dịch theo lời mời gọi của Đức Tổng sau một thời gian tưởng chừng như đã khống chế được dịch. Nhìn hình ảnh linh mục đi tình nguyện đã gợi lại cho tôi một câu chuyện trong bệnh viện dã chiến điều trị Covid- 19: Tiếng gọi tìm linh mục trong đêm để làm các nghi thức cuối cùng cho bệnh nhân công giáo xấu số.

Câu chuyện đó được bắt đầu như sau.

Hôm ấy, tôi trực ca đêm. Vào khoảng 2g sáng, tất cả các công việc dường như đã đâu vào đó. Tôi đi một vòng để xem các bệnh nhân có cần gì nữa không, rồi ra ngả lưng một chút để sáng mai vào lại. Bỗng chiếc điện thoại reo lên. Tôi bắt máy, chưa kịp alo thì nghe đầu dây bên kia nói câu được câu mất, đến…số phòng…gấp…

Tôi vội vã chạy đến số phòng mà mình nghe được. Bệnh nhân là người công giáo đang trong cơn nguy kịch, khó mà vượt qua. Tiếng máy trợ thở không còn kêu theo nhịp điệu nữa. Trên hai gò má của bệnh nhân nước mắt chạy dài…

Tình nguyện viện nắm tay bệnh nhân và cứ thế đọc kinh như một lời an ủi động viên, để xua tan đi nỗi cô đơn không có người thân bên cạnh lúc này. Tôi đến cầm bàn tay bệnh nhân. Cho dù đã mang mấy lớp găng tay, vậy mà cái lạnh của bệnh nhân vẫn xuyên qua để tôi cảm nhận. Cái lạnh này khác lạ lắm, không buốt, vẫn còn nhiệt của cơ thể tỏa ra. Trong đầu tôi bừng lên một tia sáng. Đó là hơi ấm của tình người, nó xua dần cơn lạnh buốt nơi bàn tay của bệnh nhân, sự cô đơn và băng giá.

Tình nguyện viên quay sang nói nhỏ với tôi: “Bệnh nhân khó mà qua khỏi đêm nay, làm sao liên hệ được với linh mục để đến làm các nghi thức công giáo cho bệnh nhân.” Tôi cầm điện thoại nhắn tin lên nhóm ‘cần một linh mục đến …để xức dầu cho bệnh nhân.’

Nhận được tin có linh mục đến, lòng tôi tràn đầy niềm vui sướng. Linh mục đến để làm các phép cho bệnh nhân, là một cử chỉ hết sức cao quý, để củng cố niềm tin cho bệnh nhân vào Đấng Chịu Chết và Phục Sinh. Cần lắm những người có chức thánh lúc này, ra đi đến với những con chiên đang cần được chăm sóc về mặt tâm linh lẫn tinh thần…

Hôm nay đây, người anh em trong dòng của chúng tôi là một linh mục lên đường đi tình nguyện, đến với những bệnh nhân mắc Covid. Khi cha chào cộng đoàn để đi, lòng tôi cảm thấy một điều gì đó không sao tả hết được. Tôi cảm nhận được một điều rất rõ: khi một linh mục tình nguyện đi đến gặp bệnh nhân Covid, họ như tiếp thêm động lực để chiến đấu với tử thần. Các bệnh nhân cảm nhận được một tình yêu thương rất lớn. Đó là không ai bỏ rơi hoặc né tránh những người mắc Covid. Họ còn cảm nhận được tình yêu thương của người Mục Tử đã hết tình chăm lo cho đoàn chiên của mình.

Sài Gòn 07/12/2012
Thầm Lặng, Dòng Đức Mẹ Lên Trời. (TGPSG)
 
(WGPSG)