Nét đẹp văn hóa, nét đẹp của lòng người dành cho những người có công với
tổ quốc, với dân tộc đó là tạc tượng của những người có công đó để như
là ghi ơn, nhớ ơn của họ. Khi bức tượng được tạc xong người ta sẽ tìm vị
trí đẹp để đưa bức tượng đó vào để cho mọi người đi qua chiêm ngưỡng,
ngắm nhìn, ghi ơn.
Ngày 9 tháng 7 vừa qua, trong khu vườn Vương
Cung Thánh Đường Buenos Aires - nơi mà trước đây Đức Hồng Y Jorge Mario
Bergoglio đã cai quản trước khi trở thành vị Giáo hoàng của Mỹ Châu
Latin đầu tiên trên thế giới - xuất hiện bức tượng chân dung ĐGH
Phanxicô. Bức tượng chân dung này do nghệ sĩ Fernando Pugliese thiết kế.
Khi hay tin như vậy, Đức Thánh Cha đã gọi điện thoại cho những vị cai
quản Thánh Đường phải gỡ bỏ ngay lập tức bức tượng chân dung của Ngài ra
khỏi khu vườn.
Dĩ nhiên những người có thành ý tạc tượng Đức
Thánh Cha cũng do lòng thành kính và ngưỡng mộ của Ngài nhưng họ không
ngờ rằng họ đã làm phật lòng của người được tạc. Họ quên rằng một
Phanxicô khó nghèo thời đại đang sống giữa họ. Họ vì nhiệt thành quá nên
quên tấm lòng của người thay mặt Chúa hướng dẫn Hội Thánh. Phần Đức
Thánh Cha, chắc có lẽ Ngài rất khó chịu nên ra lệnh gỡ bỏ ngay bức
tượng. Khó chịu bởi lẽ quan niệm sống của Ngài rất rõ ràng, lập trường
sống của Ngài rất rõ ràng về Giáo Hội, và đặc biệt là một Giáo Hội của
những con người nghèo.
Những bài học giản đơn từ Đức Thánh Cha
Phanxicô đã, đang và sẽ được chuyển tải đến trong Giáo Hội bằng cách này
cách khác, bằng những nẻo đường nhân sinh của cuộc đời.
Trong
khi giữa cuộc đời này, người ta vẫn vội vàng, vẫn ganh đua nhau để làm
điều gì đó được nổi tiếng, được thành công để nhân loại ghi ơn nhớ đời.
Ấy vậy mà Phanxicô - một Giáo Hoàng của người nghèo - đã làm ngược lại.
Không chỉ bằng lời nói nhưng cả một tinh thần mạnh mẽ, triệt để về lối
sống khó nghèo và khiêm hạ ngày mỗi ngày được diễn tả trên cuộc đời của
Đức Thánh Cha.
Một lần nữa, câu chuyện bức tượng Đức Thánh Cha bị tháo dỡ là bài học cho mỗi người chúng ta.
Trong cuộc sống, nhiều lần nhiều lúc chúng ta đã quên đi thần tượng duy
nhất và chỉ có một mà thôi đó chính là Thiên Chúa. Thế nhưng trong thực
tại cuộc sống, ta có tôn sùng Thiên Chúa là Chúa, là Chủ cuộc đời của
ta hay ta lại đi tìm cho mình những ông thần, những ông chúa của quyền
lực, của vật chất, của địa vị, của danh vọng.
Và, đôi khi ta
mong người khác tạc cho ta những bức tượng thật lớn, bia ghi công thật
dài và những bài sớ ca tụng về những kỳ công ta đã thực hiện. Với tất cả
những gì ta có, tất cả những gì ta làm âu cũng là ân huệ nhưng không mà
Thiên Chúa ban cho ta. Thế nên, đừng để cho bất cứ ai tạc tượng hay ghi
công cuộc đời của mình cả. Có chăng hãy tạc tượng, hãy ghi công Thiên
Chúa là Đấng là Chúa, là Chủ cuộc đời của ta.
Có những người chưa chết nhưng đã được dựng lên bức tượng như đã dựng nên tượng của Đức Thánh Cha Phanxicô.
Có những người chưa kịp chết nhưng người ta đã viết một tiểu sử thật dài để ca ngợi công ơn của những người đó.
Có những người chưa được chết mà người ta đã xây lăng tẩm và đã tạc bia đá thật lớn để ghi công.
Tất cả những điều đó sẽ rất đẹp, rất tốt với thế gian, với người đời
nhưng với Thiên Chúa thì lại khác. Thiên Chúa biết rõ từng người một của
chúng ta.
Chuyện quan trọng là ta có được một chỗ nào trong
cung lòng của Thiên Chúa hay không mà thôi. Chuyện quan trọng là ta có
được Thiên Chúa ghi tạc hình ảnh của ta vào cung lòng của Ngài hay không
mà thôi. Và chuyện quan trọng là khi ta nhắm mắt lìa đời ta có được
hưởng nhan Thánh của Ngài hay không mà thôi.
Sống trên đời,
không hệ tại ở giàu hay nghèo, sang hay hèn, giáo hoàng hay không giáo
hoàng, linh mục hay không linh mục. Chuyện quan trọng là ta có được
hưởng ơn cứu độ mà Thiên Chúa trao ban hay ta khước từ ơn cứu độ từ nơi
Thiên Chúa mà thôi.
Anmai, CSsR
(VietCatholic News)