Thứ Năm, 26 tháng 8, 2021

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ THỨ SÁU TUẦN 21 MÙA THƯỜNG NIÊN 2021

Bắt đầu lúc 06g30 Thứ Sáu, ngày 27.8.2021 
tại nhà thờ Chính toà Đức Bà Saigon
 

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN CHẦU MÌNH THÁNH CHÚA VÀ LẦN CHUỖI MÂN CÔI, 26.8.2021

Bắt đầu lúc 20g00 Thứ Năm, ngày 26.8.2021
tại Nhà thờ Chính toà Đức Bà Saigon
 

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHIỀU THỨ NĂM TUẦN 21 MÙA THƯỜNG NIÊN 2021

Bắt đầu lúc 18g00 Thứ Năm, ngày 26.8.2021 
tại nhà thờ Tân Phước
 

NHẬT KÝ TU SĨ THIỆN NGUYỆN: SÀI GÒN VÀ BỆNH VIỆN COVID CA ĐÊM

 NHẬT KÝ TU SĨ THIỆN NGUYỆN: 
SÀI GÒN VÀ BỆNH VIỆN COVID CA ĐÊM

Hoàn Phạm, Hội Thừa Sai Việt Nam
WHĐ (26.8.2021) - Người ta vẫn thường nói Sài Gòn là thành phố không ngủ. Nhưng hôm nay trên đường đi làm ca đêm tại bệnh viện, tôi bắt gặp một Sài Gòn đang ngủ, nhưng đó là một giấc ngủ không bình yên…

Một ngày lại trôi qua. Trong khung cảnh của không gian bệnh viện về đêm, tôi lặng yên để lắng nghe nhịp đập của hơi thở, lắng nghe những thanh âm xung quanh tôi. Tôi cố gắng cảm nghiệm bằng con tim cũng đang thổn thức cùng nhịp đập với Sài Gòn và ánh nhìn của một người tin. Tôi biết Sài Gòn đang thấm mệt vì đang oằn vai gánh nặng, ôm vào lòng con người từ muôn phương. Tôi đang nghiêng tai nghe tiếng phố thở dài, cố nghe tiếng rao đêm bằng tiếng lòng quen thuộc – tiếng rao gắn liền của một thời ôn thi của tôi cũng như bao thế hệ sinh viên Sài Thành. Tôi biết rằng, Sài Gòn cũng đang nhớ những tiếng rao đó, tiếng rao của “người mẹ ra đi từ mái tranh nghèo, của người chị ra đi từ miền trung xa xôi...” Tiếng rao như lời mời gọi xé lòng tôi, “về đi” – về với cội nguồn sự sống, về với gia đình có mẹ có cha. Tôi bồi hồi… như nghe đâu đâu vọng đến bên tai những vần thơ của Phong Việt:

“Về nhà đi!
Bỏ lại hết những gì đau đớn nhất
những ngày vui đến trào nước mắt
những lần cô đơn như cuộc đời khất thực
lật ngửa bàn tay làm biểu tượng nguyện cầu...”
(Về nhà đi, Phong Việt)

Nhưng tôi tự nói với chính mình, Sài Gòn cũng là nhà của tôi mà. Sài Gòn cho tôi lớn lên trong những tháng ngày đại học. Sài Gòn che chở tôi những lúc chênh vênh nhất của chọn lựa ơn gọi. Sài Gòn cho tôi những bài học tình người đầy nhân văn trong cách ứng xử và Sài Gòn cho tôi gặp gỡ biết bao con người mà qua họ tôi nghiệm thấy tình Chúa tình người hiện diện…

Đang dòng chảy suy tư như thế để cảm nhận thanh âm của cuộc sống, một bạn trẻ nhắn cho tôi biết là em mới chầu online xong… làm ngắt quãng những nghĩ suy… Tôi mỉm cười vui sướng vì em, vì đức tin rất tinh tuyền và một sự tín thác tuyệt đối vào Đấng mà chỉ có Ngài mới có thể làm cho Sài Gòn và nhân loại bớt đau; và chỉ có Ngài mới có thể chữa lành những vết thương mà Sài Gòn đang phải gánh chịu. Tôi cảm ơn em cũng như mọi người vẫn đang hướng về chúng tôi, hướng về Sài Gòn trong những lời nguyện giờ kinh.

Khi đồng hồ điểm 1h, dù còn đến 3 tiếng nữa mới đến ca làm, nhưng tôi cứ muốn vào sớm hơn, vào để hiện diện cho họ bớt cô đơn và cho họ chút hơi ấm của tình người dù nhỏ nhoi đi nữa, vì tôi biết các bệnh nhân trong phòng bệnh đang muốn thấy nhiều hơn nữa những “thiên thần áo trắng”, tôi biết họ cần tình yêu. Tôi phải cho họ biết Sài Gòn cũng như đất mẹ Việt Nam không bỏ rơi họ, đặc biệt Thiên Chúa cũng đang hiện hữu bên họ.

Tôi đi vào trong phòng bệnh, nơi bàn làm việc các của các bác sĩ và nhân viên vẫn còn túc trực, nơi đây tôi cảm nghiệm được những giấc ngủ không an nhiên của Sài Gòn. Vì tình người, các cô chú và các bạn không tỏ ra quá mệt mỏi mà vẫn hoạt động với một tinh thần cao nhất. Tôi thấy mọi người chạy nhanh đến phòng bệnh 603 như đang có chuyện gì không suôn sẻ lắm. Mấy phút sau, thấy mọi người trở lại làm việc cười cười nói nói vì không có chuyện gì bất an cả. Tôi thầm tạ ơn Chúa vì không sao rồi!

Tôi bắt đầu rảo bước trong bộ đồ như các nhân viên y tế, đi đến từng phòng người bệnh đang nằm. Khi vào phòng nhìn những bệnh nhân đang nằm ngủ ngon lành, tôi thấy sao bình an thế,… nhưng cũng có một số bệnh nhân khó ngủ vì đau, chập chờn vì những cơn đau. Tôi đến bên cạnh của những bệnh nhân này, nói chuyện với họ một tí rồi động viên họ, đọc thầm một kinh cho các bệnh nhân từng phòng, mong sao họ bình an và mau khỏe lại. Họ an tâm và cảm nghiệm được tình yêu khi các điều dưỡng viên, các thiện nguyện viên vẫn thay nhau đi đi lại lại, vào thay thuốc và chăm sóc họ.

Đi được hai vòng các phòng bệnh nhân, tôi thấy khi đêm về họ bình an hơn, nhẹ nhàng hơn. Bên ngoài, đội ngũ điều dưỡng viên và bác sĩ vẫn túc trực. Tôi ngồi xuống và đọc thầm kinh nguyện để cầu cho tất cả mọi người được bình an đích thực. Và rồi khi đồng hồ điểm 4h sáng, khi có các anh trong nhóm của tôi vào, tôi bắt đầu công việc của mình. Dù có đôi chút mệt mỏi nhưng tôi cảm nghiệm được niềm vui khi qua một đêm được sống trong không gian yên tĩnh đầy tình người.

Viết những dòng nhật ký khi bên ngoài trời vẫn mưa. Từ trên cao nhìn xuống đường, tôi lại tiếp tục thấy Sài Gòn đang ngủ. Nhưng đó là một giấc ngủ của người mẹ trong lúc con cái của mình đang đối diện với bệnh tật và khó khăn. Đó cũng là giấc ngủ trong tin yêu, bởi hàng triệu con tim đang hướng về Sài Gòn và chắc chắn đó là một giấc ngủ trong hi vọng vượt qua hết mọi nỗi đau vì quanh tôi vẫn còn nhiều tu sĩ trên tay với bộ tràng chuỗi mân côi nguyện cầu cho Sài Gòn, cho mọi người và toàn thể nhân loại./.

Sài Gòn 25.8.2021,
Bệnh Viện Ung Bướu 2
(WHĐ)

ĐÀI PHÁT THANH VATICAN THỨ NĂM 26.8.2021


Thứ Tư, 25 tháng 8, 2021

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ THỨ NĂM TUẦN 21 MÙA THƯỜNG NIÊN 2021

Bắt đầu lúc 06g30 Thứ Năm, ngày 26.8.2021
tại nhà thờ Chính toà Đức Bà Saigon
 

VIDEO ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ TIẾP KIẾN CHUNG KHÁCH HÀNH HƯƠNG, THỨ TƯ 25.8.2021


TÂM TÌNH TẠ ƠN CỦA THIỆN NGUYỆN VIÊN


TÂM TÌNH TẠ ƠN CỦA THIỆN NGUYỆN VIÊN

TGPSG -- Mới đó mà thời gian một tháng đã hết và nhiều thiện nguyện viên (TNV) tu sĩ chúng tôi lại trở về nơi chúng tôi đã xuất phát. Trước khi trở về cộng đoàn, chúng tôi sẽ đi cách ly tập trung từ 1 đến 2 tuần.

Đoàn chúng tôi phục vụ tại Bệnh viện Hồi sức Covid 19 (Bv Ung Bướu cơ sở 2) với tổng số 160 TNV; hôm nay có 54 TNV trở về cộng đoàn. Nhiều anh chị em cũng muốn ở lại để tiếp tục phục vụ, nhưng vì bận học tập, bận việc cộng đoàn nên đành phải về với tâm trạng buồn vì không thể tiếp tục góp sức phục vụ nơi này. Tôi cũng về trong đợt này với nhiều lưu luyến.

Tuy chóng qua, chặng đường một tháng phục vụ tại bệnh viện cũng không phải là ngắn. Thời gian đó đủ để làm chúng tôi thấm mệt, đủ để cảm nghiệm được sự sống và cái chết, đủ để nhận ra tình yêu lạ lùng của Chúa mà tạ ơn Ngài.

Những ngày đầu tiên làm việc, mặc trên người bộ đồ bảo hộ thật là khó thở. Chỉ mặc không thôi, chưa làm gì hết, đã còn khó thở, huống chi là làm việc 4 giờ liên tục, sáng và chiều, như một sơ kia đã tự lẩm bẩm với chính mình trong buổi sáng đầu tiên làm việc ở đây: “Mình chết mất… Cố lên, mình lau sắp xong rồi… Chúa ơi! Ngộp thở quá! Làm sao bây giờ?...” Thật là phục các nhân viên y tế, cứ mặc như thế suốt bao tháng ngày…

Cũng có khi kính bảo hộ bị mờ đi do mồ hôi nhỏ xuống, nhìn cái gì cũng thấy lòe nhòe. Rồi khi tháo khẩu trang N95 3M ra thì những vết nhăn hằn trên mặt, nhìn thấy mà thảm. Mồ hôi thấm ướt hết áo; bàn tay bị bóc lớp da mỏng do không quen tiếp xúc nhiều với chất cồn, v.v… Nhưng tạ ơn Chúa, chúng con vẫn còn sống đến giờ phút này!

Và tạ ơn Chúa vì được phục vụ các bệnh nhân, đấy là một niềm vui đối với chúng tôi. Nhìn hình ảnh anh chị em TNV chăm sóc bệnh nhân, đút cho họ từng muỗng cháo, từng thìa sữa, hay lau người cho bệnh nhân, tựa như hình ảnh mẹ Têrêsa cùng chị em chăm sóc bệnh nhân vậy.

Nhớ lại ngày đầu tiên khi tiếp xúc với bệnh nhân, tôi cũng sợ: sợ lỡ ra chỉ một lần bất cẩn thôi cũng bị dính con virut đó, nên tôi đã có những chần chừ… Vì thế, vào buổi tối, tôi đã tự đặt câu hỏi: mình đến đây để làm gì nhỉ? Khi trả lời được câu hỏi ấy rồi, những buổi làm việc sau này tôi không còn sợ như hôm đầu tiên nữa.

Việc thay ga giường hay thay tã cho bệnh nhân cũng không ít khó khăn vì tôi không quen. Có những người rất mập, có người thì ị rất nhiều và nhiều dây chằng chịt trên người. Để có thể hết lòng phục vụ họ, chúng tôi cần có lòng mến, có tình yêu để ý thức rằng qua đó chúng tôi đang chạm vào được chính thân thể của Chúa Kitô. Vâng, chúng con xin tạ ơn Chúa vì đã ban cho chúng con có niềm tin yêu này khi phục vụ!

Đời sống cầu nguyện của chúng tôi chắc hẳn cũng tăng lên, vì trong mỗi việc làm, chúng tôi đều cầu nguyện cho các y bác sĩ, cho bệnh nhân, và cho chính bản thân mình nữa. Trong mỗi giờ kinh, tôi đều cầu xin Chúa cho tất cả mọi người khỏi bị lây nhiễm, có sức làm việc và dịch mau chấm dứt. Mỗi khi bước vô phòng bệnh, tôi thường đi một vòng để cầu nguyện cho các bệnh nhân. Có những bệnh nhân sắp ngưng thở hay gặp vấn đề gì thì có mấy anh chị bác sĩ và điều dưỡng nói chúng tôi cầu nguyện cho họ. Có lần xe đẩy xác đi ngang qua, một nữ tu cùng nhóm tôi vẫy tay chào và cầu nguyện cho người chết. Khi lau nhà, tôi vẫn cầu nguyện tắt là “dâng lên Chúa công việc con làm, xin Chúa giảm bớt khổ đau cho bệnh nhân…”. Tạ ơn Chúa đã cho con có đời sống thiêng liêng sâu sắc hơn, đời sống cầu nguyện mật thiết hơn với Chúa trong dịp này.

Trong ngày, khi rời bệnh viện, chúng tôi về ăn uống ngủ nghỉ nơi Nhà Thiếu Nhi này. Nơi ở có vẻ đơn sơ, nhưng nhận được rất nhiều tình yêu thương từ những người khác. Những ngày đầu, tôi choáng ngợp vì nhận được nhiều mì tôm, sữa, và nhiều thứ khác từ Toà Giám mục, từ các doanh nhân Công giáo, từ các nhóm anh em Phật tử… Tình thương đó không chỉ dừng lại ở những ngày đầu mà vẫn còn mãi đến hôm nay và sau này nữa. Những bữa ăn hằng ngày thường đến từ giáo xứ Tân Đức, nước ép trái cây do cha xứ Thanh Đa, bánh giò ăn sáng cũng có người cấp cho, và các thứ khác từ các nhà dòng gửi đến…

Nhóm chúng tôi có 16 anh chị em làm tại Khoa Cấp Cứu do bệnh viện Gia Định phụ trách. Ở đây cũng có các Bác sĩ và điều dưỡng Công giáo gặp chúng tôi chào thầy, chào sơ. Bầu khí vui tươi đã xoá đi mệt nhọc. Bên Nhà Thiếu Nhi có gì ngon, tôi đều mang qua mời các anh chị dùng. Để đáp lại, các anh chị đã hướng dẫn chúng tôi rất kỹ về cách tránh lây nhiễm Covid. Khi làm việc, thấy lâu quá mà chúng tôi chưa ra nghỉ, thì có người nhắc: “Ra nghỉ đi thầy, nghỉ chút đi sơ!...”

Còn có các cô hộ lý nữa, là những người chúng tôi có nhiều cơ hội làm việc chung, có chung nhiều kỷ niệm vui: Cô Duy là người đầu tiên hướng dẫn chúng tôi mặc đồ bảo hộ, cô Giang chân dài vui vẻ, cô Nga làm chung êkíp với tôi đã rất mừng vì sắp được về nhà sau hơn một tháng xa gia đình…

Đoàn chúng tôi có 160 TNV, khoảng 110 người là tu sĩ công giáo và có 3 nam tu sĩ; bên cạnh đó có các bạn Phật tử và Tin Lành sống chung khu nhà này. Tình bạn nảy sinh từ những cuộc chuyện trò, làm quen, thăm hỏi, làm việc chung, sống chung trong Nhà Thiếu Nhi, chiều tối cùng đi đọc kinh, lần chuỗi trong sân…

Môi trường sống tại đây rất trong lành, người quản lý khu này rất tốt. Các anh chị TNV của khu nhà này cũng rất tốt bụng, mỗi ngày đều đến giúp khi chúng tôi cần một điều gì đó. Ở đây còn có anh Tự rất dễ thương và nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ mọi người, từ việc mua những thứ lặt vặt đến tặng trà sữa miễn phí. Và còn có các bác tài vui tính, lái xe chở chúng tôi đi làm mỗi ngày…

Chúng tôi nhiệt tình phục vụ nhưng luôn ý thức cố gắng giữ gìn để khỏi bị nhiễm Covid. Trước đây vài ngày, khi test covid định kỳ, test mẫu gộp, có thành viên của một nhóm bị dương tính. Anh chị em rất lo và cầu nguyện rất nhiều. Tôi với một số nữ tu cùng êkíp trực, đã từng lau phòng cho một chị điều dưỡng bị dương tính. Chúng tôi bèn đi test lại và rất may là có kết quả âm tính. Đặc biệt ngày test để về, mọi người trong nhóm chúng tôi cũng đều âm tính. Hết lòng tạ ơn Chúa!

Xin chúc các anh chị em ở lại bình an, có sức để phục vụ và sẽ trở về bình an như chúng tôi. Chúng tôi trở về nhưng vẫn sẽ luôn nhớ cầu nguyện cho các anh chị em ở lại… 
 
Antôn Chung Chí Tâm (La San)
(WGPSG) 

 

 

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHIỀU THỨ TƯ TUẦN 21 MÙA THƯỜNG NIÊN 2021

Bắt đầu lúc 17g30 Thứ Tư, ngày 25.8.2021 
tại nhà thờ Tân Phước
 

ĐÀI PHÁT THANH VATICAN THỨ TƯ 25.8.2021


TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ THỨ TƯ TUẦN 21 MÙA THƯỜNG NIÊN 2021

Bắt đầu lúc 06g30 Thứ Tư, ngày 25.8.2021 
tại nhà thờ Chính toà Đức Bà Saigon
 

BUỔI LỄ GẶP GỠ CÁC TÌNH NGUYỆN VIÊN TÔN GIÁO HOÀN THÀNH MỘT THÁNG PHỤC VỤ BỆNH NHÂN COVID


BUỔI LỄ GẶP GỠ CÁC TÌNH NGUYỆN VIÊN TÔN GIÁO
 HOÀN THÀNH MỘT THÁNG PHỤC VỤ BỆNH NHÂN COVID

GPSG -- Để thực hiện kế hoạch số 346/KH-MTTQ-BTT ký ngày 17-7-2021 về việc phối hợp phát huy vai trò các tôn giáo tình nguyện tham gia phòng chống dịch Covid-19, vào ngày 22-7-2021 đã có 238 tình nguyện viên lên đường tham gia phục vụ tại Bệnh viện Hồi sức chuyên sâu Covid-19 (Bệnh viện Ung bướu cơ sở 2), Bệnh viện Dã chiến Thu dung điều trị Covid-19 số 10, và Bệnh viện Dã chiến Thu dung điều trị Covid-19 số 12.

Một tháng sau, vào ngày 22- 8-2021, đã có 91 tình nguyện viên hoàn thành nhiệm vụ và sắp xếp quay trở về đơn vị / cơ sở tôn giáo của mình, sau khi phục vụ tại các bệnh viện này (54 vị đã phục vụ tại Bệnh viện Hồi sức chuyên sâu Covid-19, 17 vị đã phục vụ tại Bệnh viện Dã chiến Thu dung điều trị Covid-19 số 10, và 20 vị đã phục vụ tại Bệnh viện Dã chiến Thu dung điều trị Covid-19 số 12.)

Nhằm trân trọng những đóng góp của các tình nguyện viên trên đây, vào sáng ngày 23-8-2021, Ban Thường trực Ủy ban MTTQ Việt Nam Thành phố Hồ Chí Minh đã tổ chức một buổi gặp gỡ lực lượng tình nguyện tôn giáo kết thúc thời gian tham gia đợt 1.

Hiện diện trong buổi lễ gặp gỡ này tại Nhà Thiếu Nhi TP. Thủ Đức, có:
  • Ông Nguyễn Hồ Hải - Phó Bí thư Thành Ủy TPHCM;
  • Bà Tô Thị Bích Châu - Ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy, Chủ tịch Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM;
  • Bà Nguyễn La Mai Hoan - Phó Trưởng phòng Điều dưỡng Bệnh viện Hồi sức Covid-19;
  • Ông Phan Anh Việt - Phó Bí thư Thành đoàn, Giám đốc Nhà Thiếu Nhi TP.Thủ Đức;
  • Thượng tọa Thích Thiện Quý - Phó Ban Kiêm Chánh Thư ký Ban Trị sự GHPGVN TP.HCM;
  • Thượng tọa Thích Nhật Từ - Phó Viện trưởng Học viện Phật giáo TPHCM;
  • Linh mục Giuse Đào Nguyên Vũ - đại diện Tòa Giám mục TGP.SG.
Trong buổi lễ, có sự hiện diện của 54 vị tình nguyện viên đã phục vụ tại Bệnh viện Hồi sức chuyên sâu Covid-19.

Bà Nguyễn La Mai Hoan đã chia sẻ những ấn tượng sâu sắc về thời gian được làm việc chung với các tu sĩ: 
 
Đây là lần đầu tiên bệnh viện đón tiếp một đội ngũ tình nguyện viên hết sức đặc biệt đến từ các tôn giáo khác nhau. Mọi người làm việc không phải vì nhu cầu vật chất nhưng phục vụ với cái tâm dâng hiến cho đời, cho người, nên rất tận tình, chu đáo, không nề hà bất cứ việc gì. Bệnh viện rất trân trọng. Các tình nguyện viên không chỉ chăm sóc cho người bệnh mà còn an ủi, nâng đỡ họ về tinh thần, giúp họ cảm thấy bình an hơn nên bệnh nhân cũng rất quý mến. Các tình nguyện viên khi tham gia đã tuân thủ tốt về phòng hộ, đến thời điểm này thì không có tình nguyện viên nào bị nhiễm. Đó là điều rất vui mừng.
 
Bà Tô Thị Bích Châu phát biểu:
 
Trong ngày ra quân, điều mà tôi lo lắng đó là sức khỏe của quý vị, và sự thích nghi của quý vị với một môi trường làm viêc rất khắc nghiệt như vậy. Anh chị em đến từ các tôn giáo khác nhau, có những sinh hoạt đức tin khác nhau, làm sao để vừa đáp ứng cho mọi người, nhưng cũng đảm bảo các anh chị thích nghi được với công việc ở trong bệnh viện. Tôi rất mừng là anh chị đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Hôm nay chúng tôi đón quý vị về với một tâm thế hết sự tự tin, tự hào. Tôi tin tưởng tinh thần dâng hiến của anh chị sẽ xóa hết mọi rào cản, lo ngại, tạo niềm tin giúp đội ngũ y bác sĩ vững tinh thần, giảm áp lực công việc, giảm đau đớn cho bệnh nhân. Tinh thần tình nguyện tiên phong của quý vị đã truyền cảm hứng tích cực, tạo động lực, thu hút rất nhiều tình nguyện viên tiếp tục lên đường.
 
Phật tử Nguyễn Minh Tuấn - đại diện nhóm thiện nguyện Giáo hội Phật giáo - đã bày tỏ tâm tư, tình cảm: 
 
Có những người phải trở về và cũng có những người còn ở lại. Nhưng không phải những người ở lại là những người dũng cảm, còn những nguời đi về là những người không dũng cảm. Chúng ta đã thực hiện những công việc mà chúng ta mong muốn. Có những vấn đề khiến chúng ta cần phải ra về. Mong muốn của em là chúng ta cần nâng cao tinh thần dấn thân, lan tỏa điều tích cực, và qua những ngày được phục vụ học hỏi ở đây, khi về nhà sẽ giúp cho mọi người biết cách phòng dịch nhiều hơn.
 

Tiếp theo, nữ tu Nguyễn Thị Hằng - đại diện các thiện nguyện viên Công Giáo - phát biểu: 
 
Cảm ơn các ban ngành, cảm ơn Đức Tổng Giuse đã tạo điều kiện cho chúng con có được một tháng phục vụ, có những trải nghiệm trong công việc rất ý nghĩa này: được cảm nhận, được chạm đến những nỗi đau của bệnh nhân Covid, cảm nhận sự quá tải của các y, bác sĩ. Sự vất vả trong từng ngày, từng giờ làm việc của các y bác sĩ, các điều dưỡng và nhân viên y tế đã thúc đẩy chúng con nỗ lực phục vụ với tất cả cái tâm của mình. Hôm nay chúng con về, nhưng tâm hồn chúng con luôn ở bên các bệnh nhân và cầu nguyện cho các bệnh nhân.



 
Kết thúc buổi lễ, Ban Thường trực Ủy ban MTTQ Việt Nam Thành phố đã gửi giấy biểu dương và tặng quà cho các tình nguyên viên tôn giáo hoàn thành tốt nhiệm vụ trong một tháng qua.
 
Sau khi tham dự buổi lễ, các tu sĩ được đưa về nơi nghỉ ngơi và cách ly tập trung tại Tu hội Bác Ái Cao Thái và Dòng Biển Đức Thiên Phước. Sau 1 tuần, họ sẽ được xét nghiệm lại một lần nữa; nếu có kết quả âm tính, họ mới trở về nhà dòng của mình.
 
Như vậy, hiện còn lại khoảng hơn 100 tu sĩ Công giáo đợt 1 vẫn tiếp tục phục vụ tại ba bệnh viện nói trên.



Sơn Nữ SPC
 
(WGPSG)