Chủ Nhật, 6 tháng 2, 2022

‘TRANG PHỤC DU XUÂN’ CHÚA GỬI

‘TRANG PHỤC DU XUÂN’ CHÚA GỬI

TGPSG -- Vậy mà đó lại chính là ‘trang phục du Xuân’ mà các thiện nguyện viên tu sĩ chúng tôi đã cũng các y bác sĩ và nhân viên y tế tại bệnh viện dã chiến Tân Bình trưng diện cách đặc biệt trong suốt mùa Tết này…

“Ôi, đúng là những ngày giáp Tết, đường phố Sài Thành rực rỡ nồng nàn những hương sắc hoa Xuân…” Câu nói bỏ dở, chất chứa đầy tâm trạng của một chị trong nhóm không khỏi làm chúng tôi chạnh lòng, vì “thế giới” - nơi chúng tôi vừa bước ra - quá khác với cái “thế giới phồn thịnh” mà chúng tôi chợt thấy trước mắt.

22g tan ca, bước đi lững thững trên đường phố - vậy là đã quá khuya đối với tu sĩ chúng tôi rồi. Bầu khí thinh lặng dành cho việc chiêm niệm trong tu viện được thay bằng những ồn ã của dòng đời. Tiếng nhạc xập xình sôi động quyện vào dòng người du xuân đang xúng xính với quần quần, áo áo. Tết mà! Một cái Tết thật lạ! Tôi cảm thấy ngạt thở, không ngạt theo kiểu vẫn thường gặp khi mặc đồ bảo hộ, nhưng là ngạt vì tình Chúa, ngạt vì tình người… Hít một hơi thật sâu, tôi ngước mắt lên trời như để tìm kiếm một kết nối riêng tư với Thiên Chúa. Lạy Chúa, Tết năm nay Chúa cũng sắm cho tu sĩ chúng con ‘trang phục du Xuân’ nữa cơ đấy! Trang phục du Xuân đặc biệt mà Chúa đích thân gửi, chúng con đã nhận được rồi! Nói theo kiểu thời thượng thì nó quả thực không những cực đẹp cực chất, mà còn cực… thời đại nữa.

Nghĩ cũng lạ, trong điều kiện thời tiết 140C của mùa xuân Hà Nội, việc cơ thể được bao bọc kín kẽ bằng một chiếc áo bông êm ái, một đôi bao tay mềm mại và một đôi giày ấm áp hẳn là điều khiến người ta cảm thấy an toàn và dễ chịu lắm thay! Thế nhưng, với tiết trời 330C, cơ thể phải trùm kín trong bộ quần áo nilon bảo hộ, với mũ trùm đầu, khẩu trang N95, kính chống giọt bắn và 4 lớp bao tay cao su nơi bệnh viện dã chiến thì hẳn đó phải là một cực hình! Vậy mà đó lại chính là trang phục du Xuân mà các thiện nguyện viên tu sĩ chúng tôi đã cũng các y bác sĩ và nhân viên y tế tại bệnh viện dã chiến Tân Bình trưng diện cách đặc biệt trong suốt mùa Tết này. Quả thế, cũng một kiếp người, có người an nhàn sung sướng, lại có người vất vả lầm than; cũng một Tết Nhâm Dần, có người xum vầy yên ấm, cũng có người đẫm ướt mồ hôi, đơn côi bệnh viện, dã chiến âm thầm. Và chúng tôi gọi đó là “nghịch lý mùa Xuân”.

Sau gần 2 tuần được đồng hành cùng các y bác sĩ khoa Hồi Sức tích cực và khoa Bệnh nặng của Bệnh viện dã chiến Tân Bình trong việc chăm sóc và điều trị cho các bệnh nhân Covid, chúng tôi - 7 nữ tu dòng Đa Minh Gò Vấp và 6 thầy Dòng Tên - đã cảm nhận cách sâu sắc nỗi vất vả và sự hy sinh cao cả của những “chiến sĩ áo trắng” nơi đây.

Điều đó lại càng trở nên thấm thía hơn khi đây lại là thời gian mà mọi người đang vui Xuân đón Tết, còn những y bác sĩ và thiện nguyện viên tu sĩ chúng tôi thì phải tiết kiệm từng hơi thở, giấu vội nó vào cơ thể cách cẩn trọng, trong bộ đồ bảo hộ ngột ngạt nóng nực ít nhất 7 tiếng đồng hồ mỗi ngày, vì sự bủa vây tư bề của Corona virus.

Với những người đã từng mặc bộ đồ bảo hộ ấy, có lẽ chỉ cần nhắc đến thôi cũng đủ khiến người ta phải rùng mình sợ hãi. Đó là chưa kể những anh chị điều dưỡng, bác sĩ và nhân viên bị nhiễm Covid trong lúc chăm sóc cho bệnh nhân. Thật khó cầm được nước mắt khi chứng kiến cảnh họ vừa làm việc, vừa trải qua những cơn ho dài, những lần hụt hơi và những cơn đau đầu bất chợt do di chứng hậu Covid gây ra. Những người may mắn không bị lây nhiễm thì lại phải chịu đựng những sang chấn tinh thần, suy nhược và trầm cảm. Hơn nữa, nỗi nhớ quê hương và người thân trong ngày Tết lại càng xoáy sâu và xé toạc những vết thương vốn đã trầm trọng và đau nhói ấy.

Vậy, câu hỏi đặt ra là: động lực nào đã thôi thúc họ làm như vậy?

Tiền bạc ư? Liệu một ai đó có còn cho rằng tiền bạc là một thứ đáng để đánh đổi bằng mọi giá nếu họ đã từng liệm hàng trăm xác chết của những người giàu có và đưa họ đi hỏa thiêu trong tình trạng trần trụi hay không? Như thế, xét cho cùng, tiền bạc luôn luôn và mãi mãi chỉ là phương tiện chứ tự nó không bao giờ là mục đích cả.

Danh tiếng ư? Thử hỏi bây giờ có ai còn biết đến các vua nhà Ottoman hay các vua Hy Lạp cổ đại đã từng một thời vang danh khắp thiên hạ? Thực tế là một người nổi tiếng chỉ được coi là nổi tiếng bởi những người biết đến anh ta mà thôi. Vậy có ai lại lao mình vào nơi nguy hiểm nhất của đại dịch chỉ để có được thứ hư danh đó không?

Sau cùng, thiết nghĩ, chỉ có thể là tình người và tinh thần trách nhiệm thiêng liêng đã thúc đẩy các y bác sĩ đã và đang làm những công việc mà không ai khác có thể làm được, tại những nơi không ai muốn đến, với những người không ai dám tiếp xúc.

Còn những chiến binh của Đức Kitô thì sao? Một thầy trong kíp trực chung đã nói với tôi: “Chúng ta sống tốt ‘mầu nhiệm hiện diện’ thôi, sơ ạ!”.

Đúng thế, khi gấp lại chiếc áo dòng để khoác vào mình ‘bộ đồ du Xuân’ Chúa trao, chúng tôi - những tu sĩ bé nhỏ của Chúa - thật sự cảm thấy bất lực khi chỉ biết nhìn các chỉ số trên máy đo tuột dần, và bệnh nhân bắt đầu bước vào cơn nguy tử. Chúng tôi muốn ôm, muốn nâng họ tựa vào trái tim nhân từ của Chúa để được sự chữa lành, nhưng bất lực.

Đổ bô, gội đầu, bơm thức ăn đường ống, vỗ lưng, thay tã, lau người, xoay chuyển bệnh nhân, trò chuyện với những bệnh nhân còn tỉnh táo để khích lệ họ, và còn cả những cuộc “độc thoại nội tâm” với những bệnh nhân đang trong tình trạng lọc máu hôn mê nữa, hay những câu kinh phó dâng linh hồn khi họ được Chúa gọi về… đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm. Dẹp sang một bên những nỗi sợ hãi, chúng tôi đã đến, đã hiện diện và đã làm tất cả những điều nhỏ bé ấy với trọn tình yêu dành cho Đức Kitô.

Sống ‘mầu nhiệm hiện diện’ trong dịp Tết dân tộc cũng đã giúp chúng tôi lan tỏa sức mạnh của Tin Mừng và tình yêu Chúa đến với cả các y bác sĩ và các nhân viên phục vụ. đặc biệt là các bệnh nhân Covid-19. Những câu hát, lời chúc, tấm thiệp, phong bao lì xì nhân dịp đầu xuân… nhận được từ các vị ân nhân và lộc xuân, chúng tôi đã gửi đến họ và cả những người nghèo chúng tôi bắt gặp trên đường phố, đã không ngăn được những dòng nước mắt nghĩa tình.

Sống ‘mầu nhiệm tự hủy’ của Đức Kitô, chúng tôi - các tu sĩ của Chúa - đã mong được noi gương Chúa Giêsu, trao ban tất cả, không giữ lại gì cho mình, ngay cả mạng sống. Sứ mạng của Hội thánh là biến nấm mồ của nhân loại thành căn phòng hôn lễ giữa Thiên Chúa với dân người. Là tu sĩ, chúng tôi cảm nhận được sự chung tay góp sức của mọi thành phần dân Chúa trong đại dịch Covid, đã nỗ lực thể hiện Tin Mừng khi biến các căn phòng ảm đạm của bệnh viện trở thành phòng cưới của Nước Trời cho biết bao tâm hồn chán chường tuyệt vọng.

Không ai có thể cho người khác điều mình không có. Tạ ơn Chúa, cám ơn Đức Tổng Giám mục Giuse, cám ơn Cha Tổng Đại Diện, Cha đặc trách Tu sĩ, Mẹ Hội dòng, Qúy ân nhận đã giúp chúng con có được một trải nghiệm đầy ý nghĩa khi dạy chúng con biết dấn thân đến với những chi thể đang đau đớn của Đức Kitô trong dịp Tết. Nơi đây chúng con học được tình Chúa, cảm được tình người. Chúng con đã hiểu thế nào là mầu nhiệm con người, thế nào là thần học về thân xác và thế nào là Mầu nhiệm tự hủy của Đức Kitô và còn rất rất nhiều những điều khác nữa… Khi những trang giáo trình thần học tạm khép lại thì cũng là lúc chúng con lên đường để học tiếp về “thần học thực hành”.

Mong một năm mới mạnh khỏe, sung túc và bình an đến với các y bác sĩ, các bệnh nhân và tất cả mọi!

Cảm ơn Chúa - “nhà tài trợ” trang phục du xuân cho chúng con!

Mồng Hai Tết Nhâm Dần
Nhóm Tu sĩ thiện nguyện dã chiến Tân Bình (TGPSG)
(WGPSG) 

ĐÀI PHÁT THANH VATICAN CHÚA NHẬT 06.02.2022


Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2022

LỜI CHÚA CHÚA NHẬT V MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM C (Lc 5, 1-11)


TẾT MỚI NƠI BỆNH VIỆN DÃ CHIẾN

 

TẾT MỚI NƠI BỆNH VIỆN DÃ CHIẾN

TGPSG -- Tết mới ở đây, bữa cơm không đường cũng ngọt, bữa cơm không ngọt cũng có ‘nhiều đường’…

Chuyến xe đưa đón Tết mới

"Đường về nhà là vào tim ta, dẫu nắng mưa gần xa. Thất bát, vang danh, nhà vẫn luôn chờ ta. Đường về nhà là vào tim ta, dẫu có muôn trùng qua. Vật đổi sao dời, nhà vẫn luôn là nhà”. Lời bài hát của Đen Vâu đưa chúng tôi trở về tâm trạng nô nức trên chuyến xe về quê vào mỗi dịp Tết dân tộc. Tết là dịp tất cả mọi người được trở về quê nhà và dành thời gian cho gia đình.

Thế nhưng, Tết năm nay có lẽ sẽ là một Tết thật đặc biệt của chúng tôi. Chúng tôi nhanh chân bước lên chuyến xe đến bệnh viện “Dã Chiến 3 Tầng Số 16”. Đây là chuyến xe đưa chúng tôi đón một “Tết mới”. Như mọi năm, Tết năm nay vẫn đến đúng hẹn, đúng lúc, không trễ, không sớm, khi chúng tôi - những người tu sĩ đã tình nguyện sắm vai thiện nguyện viên - đi vào bệnh viện đón Tết cùng với các bệnh nhân Covid-19.

Đối với chúng tôi, niềm vui Tết không chỉ là được ở gần người thân, an vui bên người thương, trong mái ấm gia đình của mình, mà còn là niềm vui được lan tỏa cho người khác, bất kể họ là ai. Đó có thể là các y bác sĩ mà chúng tôi sẽ cùng cộng tác. Đó cũng có thể là các bệnh nhân covid mà chúng tôi sẽ đồng hành. Dù không biết họ là ai, không thể thấy mặt nhau, chỉ biết nhau qua những câu chuyện và những lần thăm hỏi ngắn ngủi, chúng tôi vẫn hy vọng truyền cảm hứng, khích lệ nhau và dìu dắt nhau bước qua những nỗi đau thể xác và tinh thần.

Với tất cả những lạc quan đó, chúng tôi đã bước lên chuyến xe mang biển số “Yêu Thương” và tiến về phía ánh sáng mặt trời ấm áp của mùa Xuân mới.

Gặp nhau trong Xuân mới

Sáng đó thật đẹp, sáng màu nắng nhạt mà ấm áp. Sáng đó thật vui, 6 con người chúng tôi lạ lẫm lò mò bước vào trong khu “ICU1” và “ICU2”.

Bước chân đon đả của 2 thầy và 4 nữ tu lướt nhanh qua các phòng bệnh viện cùng một lúc, nhưng không sao tránh được sự rụt rè pha chút lo ngại. Ấy thế mà, chỉ trong chốc lát, với sự đón tiếp nồng nhiệt của quý bác sĩ, đội ngũ điều dưỡng và các bệnh nhân, chúng tôi ai nấy đều lấy lại được tinh thần, hân hoan nhận việc và học việc…

Sau khi tham quan và học việc, chúng tôi chia nhau các phòng bệnh và tiến hành dọn dẹp. Ấn tượng nhất với tôi lúc này đó là số lượng bệnh nhân không nhiều… Điều này làm tất cả chúng tôi đều thấy vui. Vui vì con số bệnh nhân ít ỏi còn lại trong các phòng bệnh, báo hiệu một dấu hiệu số lượng lây nhiễm của dịch bệnh đang giảm xuống. Tuy vậy, chúng tôi được cảnh báo không được lơ là và chủ quan trong việc phòng chống dịch bệnh trong khi thực hiện chăm sóc các bệnh nhân ở đây.

Cho dù phải qua lớp áo bảo hộ và găng tay y tế mới có thể tiếp xúc được với bệnh nhân, chúng tôi vẫn cảm nhận được một tình yêu lan tỏa khi thấy những giọt nước mắt cảm động của một người đàn ông chạc tuổi bố tôi. Ông ấy thì thào chia sẻ: “Sơ ơi, buồn lắm! Nhớ nhà, nhớ vợ, nhớ con, nhớ cháu… nhớ… nhớ… mà không dám gọi điện thoại, sợ vợ con buồn, lo lắng rồi sốt ruột. May mà có các bác sĩ ở đây bầu bạn, có các cháu điều dưỡng chăm sóc tận tình. Và còn có các thầy, các sơ để tâm sự. Không thì… không thì… tui chết vì buồn mất!”

Vậy đó, ngày đầu làm việc chưa kịp thấm mệt, đã nhận được một lời chia sẻ và động viên hết sức chân tình của một bệnh nhân - người đáng lẽ cần được an ủi thì nay lại cho chúng tôi những lời khích lệ. Chúng tôi nhủ nhau rằng: “Đó không phải là công lao của chúng ta, nhưng đó là cơ hội cho chúng ta khi được thừa hưởng sự hy sinh của các nhóm anh chị thiện nguyện viên đi trước.”

Vâng, câu chuyện của chúng tôi đã bắt đầu từ sự quảng đại của người đi trước và đang được chúng tôi viết tiếp những tình tiết mới.

Bữa cơm Tết mới ngọt ngào

Những bữa cơm như thường lệ, không có cố định thời gian, lúc sớm lúc muộn, nhưng không bệnh nhân nào phàn nàn cả. Vì sao vậy? Không phải vì họ quen ăn muộn, không phải vì họ không dám lên tiếng. Nhưng vì họ thấu hiểu được sự khó khăn khi chuyển thức ăn từ bộ phận dinh dưỡng. Họ thông cảm cho sự vất vả của các nhân viên chăm sóc, không thể nhanh chóng đến nhận và phát đồ ăn…

Vậy nên khi thấy các bữa ăn đến, dù sớm dù muộn, họ cũng đều đón nhận với tất cả sự biết ơn. Họ ăn và gật gù khen: “Ngọt! Ngọt! Ngọt!”

Tôi thắc mắc, liệu có phải vì mất vị giác nên họ mới cảm thấy thế không? Nhưng bữa một, bữa hai, rồi dần dà sau đó, tất cả chúng tôi đều khám phá ra rằng: Vị ngọt của các hộp cơm đến từ tấm lòng của con người, vị ngọt của những tình thương họ dùng để chăm sóc nhau như người thân. Bữa cơm không đường cũng ngọt, bữa cơm không ngọt cũng có ‘nhiều đường’.

Tôi thường thấy một anh điều dưỡng trẻ hay phụ giúp các bữa ăn cho một cụ bà. Bà cụ này đã có phần nào lú lẫn do tuổi già, nhưng vẫn luôn miệng nói với anh ấy: “Cơm này của ai vậy ạ? Cho em à? Bao nhiêu tiền?”

Anh ấy cười sảng khoái và đùa với cụ bà: “Ha ha ha, bà ơi, ăn đi! Cơm của bà đó, miễn phí, miễn phí! Ăn nhiều, mau khỏe, về với con cháu nghen!”

Cứ như vậy, bữa nào anh ấy và bà cụ cũng trải qua một bữa ăn ‘nhiều đường’. Sau đó, thì tôi chợt nghe một giọng hát thật dịu dàng cất lên: “Ta chỉ sống một lần trên đời, suy nghĩ lắm chi em ơi! Bao nhiêu yêu thương trên đời, là vị ngọt trên đôi môi…” Thế là, cả khu ICU 2 được pha cười ngọt lịm…

Vậy đó, chúng tôi đang đón một Tết mới, Tết Nhâm Dần 2022, ngọt lịm tình người nơi bệnh viện dã chiến…

Tructimsac (TGPSG
(WGPSG) 

XUÂN YÊU THƯƠNG BÊN BỆNH NHÂN

XUÂN YÊU THƯƠNG BÊN BỆNH NHÂN

TGPSG -- Tết là thời gian sum họp gia đình, nên với những đứa con xa quê, Tết là thời điểm được mong đợi nhất trong năm để quay về đoàn tụ với người thân.

Chị cũng thế, mặc dầu cha mẹ đã khuất bóng nhưng chị vẫn còn có gia đình với các anh chị em ruột thịt. Chị cũng muốn về thăm lại ngôi nhà thân thương của mình và thắp những nén hương nơi mộ phần của cha mẹ.

Tuy nhiên năm nay, chị có một cái Tết rất khác: không ăn Tết với gia đình, cũng không ăn Tết với các chị em trong cộng đoàn, nhưng là ăn Tết ở bệnh viện với các bệnh nhân.

Cứ ngỡ Tết trong bệnh viện sẽ buồn lắm, nhưng không, bầu khí nơi đây cũng rộn ràng. Các chị điều dưỡng trang trí hoa mai, hoa đào thật sặc sỡ: “Trăm hoa đua nở khoe sắc thắm / Vạn vị chen lấn tỏa hương nồng”. Những bánh chưng, bánh tét giả được trưng bày trong khoa bệnh, những bài hát về mùa xuân được mở lên bằng một âm thanh vừa đủ nghe làm cho không khí Tết cũng tràn lan nơi bệnh viện. Các bệnh nhân nhờ đó mà vơi đi nỗi buồn đau khi không được ăn Tết đoàn viên với gia đình.

Rồi cũng có một buổi văn nghệ giao lưu cùng bữa buffet thật thân mật. Từng dòng người tiến về phía hội trường của bệnh viện, trong đó có các bác sĩ, các anh chị điều dưỡng, các tình nguyện viên tu sĩ Công giáo và các tình nguyên Phật giáo, các cô chú bảo vệ… đã hoà chung trong bầu khí không kém phần sôi động, tạo nên sự ấm áp tình người yêu thương.

Ngạc nhiên hơn, ở đây họ cùng nhau đón Tết sum vầy như ở gia đình. Bác sĩ trưởng khoa chỉ đạo diễn gói bánh chưng, mỗi người chung tay giúp bác, người này rửa lá, người kia xắt hành, người khác vo gạo...

Khuôn mặt của các bác sĩ, các anh chị điều dưỡng ánh lên một niềm hạnh phúc khó tả, mặc dù năm nay họ không được về ăn Tết với gia đình. Họ ở lại cùng với bệnh nhân như là để xoa dịu bớt nỗi buồn và những đau đớn của các bệnh nhân.

Những phần quà được trao tận tay các bệnh nhân: cái bánh chưng nho nhỏ, hộp xôi thật đơn sơ… khiến các bệnh nhân cảm động: “Ngoài kia, hoa nở rực tươi / Ở trong bệnh viện, lòng người như hoa.”

Vâng, hoa mai, hoa đào ngoài kia đang nở rất thắm để đón chào Tết đến, thì nơi đây, tại bệnh viện này cũng rất nhiều bông hoa đang nở. Đó là những tiến triển hồi phục của các bệnh nhân. Đó là những người làm công việc bác ái yêu thương. Họ như những bông hoa chào đón Tết.

Đâu đó trong bệnh viện vẫn có những mảnh đời cô đơn. Nhưng họ đơn mà không độc, vì họ còn có các y bác sĩ, những tình nguyện viên chăm sóc họ chu đáo và nhiệt thành.

Ngày Tết bên bệnh nhân đã cho chị thêm thấu hiểu được “hạnh phúc là cho đi...” bởi lẽ chị còn có cái để cho đi, đó là sức khỏe, bình an và tình thương được dâng hiến để phục vụ người anh em đồng loại. Thiết nghĩ, đó chính là hoa lòng đầu xuân để dâng lên Thiên Chúa Chí Tôn.

Những ca từ của bài hát “Xuân hi vọng” của tác giả Hiền Hòa lại vang vọng lên: “…. Lạy Chúa là Chúa của mùa Xuân, nguyện Chúa đổ phúc ân tràn lan cho nhân gian được sống trong yên hàn. Ngày tháng nguyện Chúa luôn ủi an, cuộc sống ngàn khó khăn lầm than, nay Xuân sang xin Chúa ban phúc lành…”

Ước mong rằng đại dịch sẽ chấm dứt để mọi người có thể an vui, không còn lo lắng bị nhiễm bệnh, để mọi sinh hoạt của người dân được trở lại bình thường.

Bệnh viện Hồi sức Covid 19- Thủ Đức
Bích Huyền- MTG Đà Lạt (TGPSG)
(WGPSG) 

ĐÀI PHÁT THANH VATICAN THỨ BẢY 05.02.2022