Thứ Năm, 13 tháng 10, 2022

CHUỖI MÂN CÔI VÀ MV “GIÊSU, CHÚA BÊN CON”

CHUỖI MÂN CÔI VÀ MV “GIÊSU, CHÚA BÊN CON”

TGPSG - Tháng Mân Côi về, chợt nhớ đến MV “GIÊSU, CHÚA BÊN CON” của Hoàng Xuân Phú – trong đó có hình ảnh một tràng chuỗi Mân Côi bị ông làng chài bỏ lại trong thánh đường và bức tượng Lòng Chúa Thương Xót mà ông tìm thấy nơi biển khơi…

NIỀM CẢM HỨNG

“Khi học xong khóa Quản Trị Công nghệ Truyền Thông, chắc chắn con phải làm một sản phẩm về Công Giáo để đóng góp cho đời và cho Giáo Hội.” - Hoàng Xuân Phú đã từng nói như vậy với người bố kính yêu của mình.

Thế rồi, một lần kia, gặp người bạn thân, Phú hỏi: “Sao lúc này ít thấy mày đi dự lễ? Mà khi mày đi dự lễ, tao thấy mày cứ ngồi ngoài sân nhà thờ không vậy?”

Người bạn trả lời: “Ừ tao bận công việc nhiều lắm. Giờ lễ lại cứ hay trúng vào lúc tao bận…”

Tuy nhiên, ngay sau đó người bạn ấy nói thêm: “Nhưng, mày biết không, bây giờ thì khác rồi. Tao thấy tao không thể xa Chúa trong cuộc sống này nữa…”

Câu nói này trở thành niềm cảm hứng để Xuân Phú xây dựng câu chuyện trong MV “GIÊSU, CHÚA BÊN CON”. Anh đã nóng lòng thực hiện MV này 1 năm trước khi ra trường, sớm hơn dự định…

CÂU CHUYỆN

Trong MV “GIÊSU, CHÚA BÊN CON” do Hoàng Xuân Phú thực hiện, có biểu tượng chủ yếu lấy từ Kinh Thánh – biểu tượng Phêrô chài lưới – được hội nhập vào thực tế của ngày nay qua hình ảnh “ông làng chài”.

Ông làng chài này từng thường xuyên đến nhà thờ dự lễ, nhưng chỉ là đi lễ theo thói quen của một người có đạo. Thấy người ta đi lễ thì mình cũng đi, thế thôi. Đến với Chúa, nhưng lòng không mở ra với Ngài, ông không có chiều sâu đức tin trong tâm hồn. Tuy nhiên ông vẫn thường lần hạt Mân Côi theo quán tính.

Rồi một biến cố rủi ro xảy ra với ông. Ông trách móc Chúa. Ông nhìn Chúa với ánh mắt không thiện cảm. Ông bỏ rơi cỗ tràng hạt xuống nền nhà thờ, trả lại cho Đức Mẹ như một thái độ giỗi hờn: Mẹ ơi, có hiểu con không? Rồi ông ra đi. Ông xa Chúa từ đó.

Cuộc sống cứ thế trôi đi…

Một lần kia, đi đánh bắt cá, ông tình cờ chài được một bức tượng Lòng Chúa Thương Xót. Ông mang về nhà để lên kệ. Ngay trong đêm đó, ông được Chúa Thương Xót đánh động. Ông cầm pho tượng lên, bỗng dưng ngẩn ngơ chiêm nghiệm về bao biến cố của đời mình. Quãng thời gian ông xa Chúa như những thước phim chiếu chậm, hiện lên rất rõ trong đầu ông. Ông cảm nhận được Chúa luôn bên ông dù ông đã quên Chúa. Ông bỗng bật khóc khi nhớ lại lúc ông bỏ nhà thờ, bỏ Chúa…

Ngay trong đêm đó, ông quyết định trở lại nhà thờ.

Trên đường quay về ngôi nhà thờ rất quen thuộc trước đây, tâm trạng của ông không hề đơn giản. Ông phải đối diện với những khó khăn về thể lý và đức tin. Những tội lỗi bất xứng đè nặng trong trong trái tim rất tăm tối của ông, giống như ngọn đèn soi đêm - ông đang cầm trong tay - bỗng bị tắt lúc ông đang đi đến nhà thờ.

Cứ lần mò như thế trong đêm tối, rồi thì ông cũng đến được nhà Chúa. Mở cửa nhà thờ ra để nhấc những bước chân đầu tiên qua ngưỡng cửa, ông thấy như tâm trí mình bị bao trùm kín mít trong tội. Chính vì vậy, thật lạ lùng, ông cũng thấy như mọi người trong nhà thờ này ai nấy đều mặc đồ trùm đầu kín mít. Sao vậy nhỉ? Mình có nằm mơ không? Bầu khí thật ngột ngạt…

Nhưng dù ngột ngạt đến đâu đâu nữa, thì ông cũng phải cố lấy hết can đảm, gạt qua tội lỗi nặng nề của mình mà tiến lên. Ông chậm rãi bước về phía bàn thờ, rồi bỗng khuỵ xuống - nơi trước đây ông đã từng bỏ rơi cỗ tràng hạt - với lòng hối lỗi ăn năn thẳm sâu.

Ánh sáng bỗng bừng lên và ông cảm nhận được Lòng Chúa Thương Xót bao trùm lấy con người tội lỗi của ông. Ông quỳ ở đó đúng vào lúc đoàn người mặc áo trắng trong nhà thờ - chính là ca đoàn - tới giờ tiến lên cung thánh để hát thánh ca theo chương trình mà họ đã định trước. Lúc ấy, ông cảm nhận được bàn tay của Chúa nâng ông lên và dắt ông đến gần với Chúa hơn…

Đứng trước bàn thờ, ông cảm nhận được Chúa luôn bên ông và nâng đỡ ông. Ông bắt đầu làm Dấu Thánh Giá, cầu nguyện và quay về bên Chúa…

Ông từng giỗi hờn khi buông rơi tràng chuỗi Mân Côi ở đây. Và Mẹ Maria đã không quên đứa con từng phụng phịu ra đi. Đứa con ấy của Mẹ nay đã quay về với Chúa đầy tình thương xót.

Trái tim ông tràn ngập niềm tri ân, hòa quyện theo những lời ca thánh thiện, diễn tả chính cuộc đời của ông, từ trong đêm đen, bỗng tràn ngập ánh sáng thần thiêng: “Con đâu hay rằng: lời ca cậy tin vang lên trong bóng đêm… Giêsu, Chúa bên con, bên Ngài ngập tràn hồng ân, chân lý, an bình… Còn đó khúc hát sốt mến tri ân…”

QUÁ TRÌNH THỰC HIỆN MV

“Phú làm cho Chúa, Chúa sẽ làm cho Phú…” Đó là câu động viên của chị Trâm Hoàng khi Phú bắt đầu làm MV.

Thực ra, từ những ngày đầu tiên, vì gặp quá nhiều khó khăn về đức tin, tài chính, nhân sự, trang phục, tai nạn… Phú đã định buông xuôi, không thực hiện dự án nữa.

Phú phải chịu những áp lực từ những người xung quanh khi họ nói: “Mày làm như vậy để làm gì, có ích gì cho mày hay không mà mày làm, có khác gì vứt đống tiền qua cửa sổ không?”; “ Mày bớt ảo tưởng đi, mày mới là sinh viên mà đòi làm những cái này, mày nghĩ mày đủ trình độ để làm với quy mô này hả?”; “Bỏ đi làm cái vừa vừa thôi, cũng chỉ là bài tập thôi, có nhất thiết làm quy mô cỡ này không? Ở ngoài, những bên sản xuất lớn còn chưa làm mà mày đòi làm, mày nghĩ mày là ai?”… Và còn nhiều lời nói nặng nề hơn như thế nữa…

Phú đã từng mất hết hy vọng và bị lung lay đức tin khi trải qua những khó khăn trong quá trình lên ý tưởng và triển khai dự án này. Phú nhớ hoài không bao giờ quên, cách ngày bấm máy 1 tuần, không có nơi nào nhận gia công trang phục cho MV vì quá khó. Không một đơn vị nào dám bung cái áo gốc ra từng mảnh nhỏ vì nó có quá nhiều chi tiết và những chi tiết đó rất khó. Khi đơn vị cuối cùng - mà Phú đã liên hệ - từ chối gia công trang phục thì Phú đã khóc ngay trên bàn mixer âm thanh trong lúc đang thiết kế công trình.

Khi ấy, Phú vừa trách Chúa, vừa khẩn nài: “Sao con làm cho Chúa mà Chúa không giúp con? Xin Chúa giúp con… để có nơi nào đó nhận gia công trang phục. Bây giờ con xin phó thác hết mọi sự cho Chúa. Amen”.

Đúng 5 phút sau, có một đơn vị gọi lại: “Cô đã thỉnh được một ni cô trong chùa Thường Chiếu ở Long Thành ra giúp con về số trang phục này.” Phú đã rất vui. Mọi gánh nặng như đều đã được gỡ xuống. Sang ngày hôm sau, trong vòng 2 tiếng đồng hồ, bên đơn vị đó đã hoàn thành hết các chi tiết và cắt vải hàng loạt cho Phú.

Dù sao thì Phú cũng thấy “Kỳ này cây Thánh Giá của con vác nặng quá, bố ơi!” - Phú nói với ba của mình như thế, khi hai bố con ngồi lủi thủi tâm sự với nhau trong lúc cậu con thực hiện dự án MV của mình tại nhà nguyện Trung tâm Mục vụ Tổng Giáo phận Sài Gòn (TTMV).

Dự án được ấp ủ trong 2 năm và bắt tay thực hiện trong 11 tháng. Số lượng người tham gia dự án kể cả diễn viên online và offline là khoảng 100 người. Đoàn được đưa rước đi Long Hải, rồi đi đến TTMV và những nơi khác nữa… bằng những xe buýt 30 chỗ. Do bị con hàu và đá chém tại Long Hải nên có tới 70% tổng số người của đoàn phải bị đổ máu! Kinh phí đòi hỏi thật là lớn…

Khi làm xong MV, hai bố con của Phú cảm thấy như mình vừa được Chúa ban cho một phép lạ. Cả đoàn làm phim cũng phải khẳng định như thế. Họ nói có lẽ tụi mình quá thành tâm nên Chúa giúp cho thời tiết thuận lợi và mọi sự khó khăn đều vượt qua được, nhờ có những ân nhân thương tình giúp đỡ…

Điều đặc biệt là trước khi bấm máy, Phú đều yêu cầu tất cả đoàn đứng trước cung thánh cầu nguyện, dù người Công giáo trong đoàn chỉ có 3 hay 4 bạn thôi, nhưng tất cả đoàn đều rất thành tâm... Nhiều bạn vì tinh thần trách nhiệm nên phải tự tìm Kinh Thánh để đọc và hiểu, mong làm cho đúng nội dung và tinh thần của MV.

Khi ra mắt mọi người, MV đã được nằm trong top 3 Music Video của cuộc thi về các sản phẩm truyền thông EOS SUMMER 2022. Ngay trong buổi công chiếu, Phú được mời đích danh phát biểu cảm nghĩ về lý do tại sao lại chọn chủ đề tôn giáo mà không phải là chủ đề khác.

MV được nhiều đạo diễn nổi tiếng công nhận, được chiếu liên tục một tuần lễ ở đại sảnh trường Đại học Hoa Sen. Đạo diễn Aaron Toronto đã nói những lời này khi xem xong MV: “Bạn là người can đảm khi chọn chủ đề tôn giáo cho sản phẩm của mình để dự thi. Bạn nằm trong số ít người trên thế giới làm viêc này.”

Vi Hữu & Xuân Đức (TGPSG)


(WGPSG)

ĐÀI PHÁT THANH VATICAN THỨ NĂM 13.10.2022


Thứ Tư, 12 tháng 10, 2022

LẦN ĐẦU NUÔI CON NẰM VIỆN

 

LẦN ĐẦU NUÔI CON NẰM VIỆN

TGPSG -- Thằng bé tự tay mở cái nắp trên dụng cụ truyền dịch, gần khu vực đốc kim, làm máu chảy tung tóe khiến tôi phát hoảng kêu y tá ầm ĩ, quên để ý những người bệnh xung quanh...

Những ngày qua, cậu con trai 22 tháng tuổi của vợ chồng tôi ho, nôn ói và tiêu chảy rất nhiều khiến vợ chồng tôi lo lắng phải đưa con đi bệnh viện kiểm tra. Những ngày này, cậu bé chẳng ăn được gì ngoài việc uống sữa. Vì con mập to hơn các bé cùng tháng tuổi nên hầu như bác sĩ nào cũng cảnh báo với vợ chồng tôi về tình trạng “béo phì” của bé. Sau khi làm xét nghiệm cận lâm sàng, bác sĩ yêu cầu chúng tôi cho con nhập viện để kiểm tra theo dõi với lý do “rối loạn tiêu hóa”. Lúc đó gần 3g chiều.

Do bệnh viện chỉ cho phép một thân nhân được ở lại lo cho bé nên tôi bế con đi theo cô y tá vào trong khu nội trú để làm hồ sơ nhập viện. Thằng bé quấy khóc cứ vòi bế hoài nên một tay bế con, tay còn lại thì xách chiếc giỏ nhỏ chứa vài bộ đồ, vài cái tã giấy, sữa và nước uống của con. Tôi loay hoay với việc khám, xét nghiệm cho con, chạy tới lui làm giấy tờ, cộng với việc bế con và xách đồ nên mau đuối sức. Chiều hôm đó, hai ba con đều thấm mệt.

Phòng con nằm có 8-9 giường kê sát nhau. Lần đầu tiên vào không gian chật hẹp, nhiều người nên thằng bé cứ ôm chặt lấy tôi, không chịu buông. Tôi đặt balô xuống đất, cho con uống một chút nước rồi một tay bế con, một tay dọn dẹp lại chiếc giường. Xong đâu đấy, ba con tôi lại ngược ra lại cổng khu nội trú để lấy thêm đồ, nơi mẹ và vợ tôi đang đợi ở đấy. Lúc này tôi mới để ý, đoạn đường từ khu nội trú ra tới cổng tầm 500-600m, cũng khá vất vả khi vướng bận con nhỏ và đồ đạc. Tại khu vực cổng, để con chơi với bà và mẹ, tôi chạy đi mua thêm vài thứ cần thiết, như: tã giấy, sữa, bình đựng nước sôi… để sử dụng trong lúc chăm con nằm viện.

Ngày đầu tiên, tôi dành phần lo cho con trong khu nội trú. Lúc đầu thằng bé khá hoảng sợ khi vào trong phòng bệnh. Phải vất vã lắm thì cậu ta mới “hợp tác” một chút, chịu uống sữa, chơi đồ chơi nhưng vẫn khó chịu, cáu bẳn và cứ vòi bế.

Buổi tối hôm đó, dỗ con nằm trên giường bệnh, tôi ngồi trên ghế quạt cho con ngủ vì chỗ nằm xa quạt máy nên khá nóng. Đến khuya, tôi lấy balô đặt cuối giường để ngồi tựa lưng cho đỡ mệt. Một chân gác lên chiếc ghế nhựa sát giường, chân con lại duỗi theo thành giường để chắn cho con khỏi rơi xuống, tôi ngồi nghỉ ngơi như vậy chứ tài nào ngủ được vì cứ mỗi khi con cựa quậy là tôi phải quạt liên hồi.

Suốt đêm đầu tiên con đi tiêu chảy đến 12 lần và vẫn tiếp tục ho ói như lúc sáng. Tôi thay tã cho con liên tục và thay cả ra giường vì có vài lần con làm tràn ra cả giường.

Đến 3g sáng, con lên cơn sốt 39 độ, tôi vội bế con sang phòng trực để bác sĩ kiểm tra và cho uống thuốc hạ sốt. Con khóc cả đêm, làm phiền các bé nằm cùng phòng rất nhiều, tôi ái ngại lắm nhưng cũng đành chịu vậy vì con trẻ bệnh chắc mọi người sẽ cảm thông.

Thế là đã bước sang ngày thứ hai. Con quấy khóc từ 5g sáng, tôi phải vừa bế con, vừa vệ sinh cá nhân cho bản thân, rồi lau rửa cho con. Sau đó, hai ba con cùng nhau ra căn-tin mua nước sôi pha sữa cho con, tôi tranh thủ ổ bánh mì và ly café để thêm sức lực. Dự định sau khi bác sĩ thăm khám xong thì vợ vào thay cho tôi. Thế nhưng, do tình trạng của con vẫn tiêu chảy nhiều, uống sữa vào là ói nên bác sĩ chỉ định đưa vào phòng cấp cứu truyền dịch. Tôi liền nhắn cho vợ cứ ở ngoài cổng bệnh viện chờ tin.

Lúc truyền dịch cho con, y tá phải lấy ven 3 lần cả tay và chân thì mới có thể cố định kim tiêm. Nhìn con khóc ngất người, tôi xót vô cùng và đau đớn cùng con. Đã vậy, thằng bé còn tự tay mở cái nắp trên dụng cụ truyền dịch, gần khu vực đốc kim, làm máu chảy tung tóe khiến tôi phát hoảng kêu y tá ầm ĩ, quên để ý những người bệnh xung quanh.

Trong phòng cấp cứu, một giường bệnh những hai, ba bé nằm chung. Vì tình cảnh của con nên chúng tôi phải chuyển vào nơi này. Vừa bế con vừa dọn từng túi đồ từ phòng thường sang phòng cấp cứu, đồ đạc thì nhiều, con thì nặng ký, tình yêu thương con trong tôi vẫn lớn lao nhưng từ thời điểm này tôi nhận thấy bản thân nóng tính và cọc cằn hơn.

Quả thật, đây là lần đầu tiên tôi phải đương đầu với rất nhiều áp lực cùng một lúc như vậy. Thằng bé hoảng sợ khi truyền dịch, không chịu nằm, dỗ dành đủ kiểu cũng không ăn thua. Cô y tá hối thúc phải dọn dẹp hết đồ bên phòng cũ để cho người khác nằm. Pha sữa cho con bú bình thì các cô y tá rày la vì bú bình gây ợ hơi, không tốt cho việc tiêu hóa của con. Bác sĩ bảo con tôi giờ bú vào là ói nên đừng chiều con, quan trọng nhất là dỗ con sao cho con nằm yên chịu truyền dịch… Tôi mất bình tĩnh vì không biết phải làm sao cho đúng, cho vừa lòng mọi người và nhất là phải làm sao cho con ngoan hơn.

Tôi đút cho con từng muỗng sữa, cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng và hát khe khẽ để con bình tĩnh lại. Cứ thế, thằng bé dần hiểu chuyện và hợp tác hơn. Nó nằm yên, ít động đậy và tay duỗi thẳng ra để truyền dịch. Có khi, cậu chịu nằm một mình để tôi dọn dẹp, vệ sinh đồ dùng và đi mua thêm nước sôi, tã và sữa.

Một mình chăm con nằm viện vất vả, khó khăn là thế mà ngay lúc cần chiếc điện thoại liên lạc với bên ngoài thì nó lại bị hư màn hình, không thể biết ai gọi hay nhắn gì. Tôi bèn mượn điện thoại của một người chăm bệnh chung phòng để gọi báo tình hình cho vợ.

Tôi hát khe khẽ cho con nghe vài bài hát để nó dịu và ngủ ngon, tôi hát hết bài này đến bài kia, từ thể loại nhạc này đến thể loại nhạc nọ. Ở nhà, tôi hay ru con ngủ bằng cách này, hát miên man cho đến khi con chìm sâu vào giấc ngủ. Khi hát đến câu hát của bài thánh ca “Giữa những hỏa tai hay vui buồn thất vọng, con xin dành một cõi rất riêng tư, cho Giêsu Đấng Tình Yêu thấm màu”, tôi chợt nhớ ra mình đã quên điều gì đó. Đúng là tôi quên hẳn tôi là một người con của Chúa, tôi quên hẳn ra là Chúa Ba Ngôi đang hằng dõi theo tôi. Tôi âm thầm nói với Chúa: “Lạy Chúa, xin cho ý Ngài được trọn vẹn. Xin cho con có thêm sức mạnh để đồng hành với con trai của con – người con bé bỏng mà Chúa đã ban tặng cho gia đình nhỏ của chúng con”.

Thằng bé lúc này đã thấm mệt nên thoáng chốc đã ngủ say. Lúc này, tôi mới dọn dẹp, sắp xếp lại mọi vật dụng và nạp lon Redbull để tỉnh táo hơn. Vợ tôi cũng đồng thời gửi thêm đồ dùng vào cho tôi và một cuốn sách về các loại xe cho thằng bé vì nó rất mê xe và cũng thích lật sách để xem hình ảnh nữa.

Thằng bé ngủ một giấc ngon lành gần hai giờ đồng hồ. Chai dung dịch đầu cũng đã truyền xong và đang truyền chai thứ hai. Thằng bé tỉnh dậy, bớt cáu bẳn hơn. Tôi đưa cuốn sách xe cho con xem và vui chơi cùng con, nó có vẻ hào hứng.

Đến tầm 2g trưa, vợ tôi vào chăm con. Tôi lang thang khu vực đường Ba Tháng Hai tìm mua một chiếc điện thoại cũ để tiện liên lạc.

Tại bệnh viện, sau khi hết chai dịch truyền thứ hai, thằng bé không chịu nằm yên nữa, cứ đòi mẹ bế. Vợ tôi phải dỗ dành mãi để cậu bé tự vui chơi, không đeo bám mẹ.

Đến chiều, vợ tôi bế con ra ngoài làm siêu âm. Lúc này, thằng bé lại tiêu chảy. Tôi đang đứng đợi ở khu vực cổng chờ khu nội trú, thấy vậy, vội lấy thẻ nuôi bệnh từ vợ để vào phòng lấy khăn và tã thay cho con. Ấy vậy mà bảo vệ lại yêu cầu tôi phải bế bé theo cùng. Đường vào phòng khá xa, thằng bé thì đang tiêu chảy vấy bẩn ra người, tôi cố gắng giải thích để họ hiểu và cảm thông nhưng không được nên tôi bực tức cự cãi với họ. Sau đó, tôi hậm hực đi mua tã và khăn lau cho con.

Tối hôm đó, bà nội dành phần lo cho cháu. Vợ tôi vì lo lắng nên ở lại bệnh viện, không chịu về nhà nghỉ ngơi.

Sáng ngày thứ ba, bác sĩ thăm khám cho biết bé cần nằm viện tiếp tục theo dõi. Tôi vào thay cho mẹ, thấy thằng nhóc tỉnh táo hơn, không còn ói và tiêu chảy nữa nhưng vẫn quấy khóc và khó chịu. Nó nhất định không chịu ở trong phòng, cứ đòi bế ra ngoài. Đã vậy, có một cô cũng chăm cháu nằm viện, luôn tỏ ra khó chịu khi con tôi khóc, cứ bảo bế bé ra ngoài cho cháu cô ngủ. Đêm trước đó, cô thức xem phim kiếm hiệp mở âm thanh rất lớn, mọi người xung quanh tuy khó chịu nhưng chẳng trách cứ gì cô cả; nay cô lại bực bội khó chịu với đứa trẻ đang bệnh. Tôi cảm thấy bực nhưng cố dằn lòng không nói ra. Tôi tự nhủ việc của mình bây giờ là chăm con có thật tốt, cố gắng bình tĩnh, không cau có để còn giữ năng lượng tích cực, hầu còn đồng hành với con.

Chiều hôm đó, vợ tôi vào chăm con, thằng bé lại giẫy nãy không chịu vào phòng mà bắt mẹ bế đi ra ngoài. Vợ tôi nhỏ con ốm người, bế thằng bé nặng ký nên mau đuối sức. Mỗi khi thấy bé liu thiu ngủ trên vai, mẹ quay hướng về phòng là bé lại giẫy nảy, khóc la om sòm. Vợ tôi rã rời vì ôm con suốt 3-4 giờ đồng hồ.

Tối hôm đó, bà lại vào thay phiên chăm cháu, vợ tôi tiếp tục ngủ lại bệnh viện, không về nhà.

Qua ngày thứ tư, mẹ tôi báo tin là bác sĩ cho ra viện. Thằng bé lúc này đã tỉnh táo hẳn, hết tiêu chảy và hết ói. Vào chăm con, tôi mua thêm đồ chơi để con bớt quấy. Tôi tự nhủ sẽ tự xoay sở được mọi việc, để cho mẹ và vợ ở nhà nghỉ ngơi, nên khi nhận thông tin làm giấy tờ ra viện, tôi bế con chạy lăng xăng ký giấy tờ, đóng viện phí, lấy thuốc men, rồi pha cho con bình sữa, dọn dẹp, thu xếp hành lý, dọn giường bệnh cho con, rồi sau đó một tay bế con, một tay xách lỉnh kỉnh các balô đồ đạc ra cổng bệnh viện bắt taxi về.

Vừa ra khỏi công bệnh viện, thằng bé bỗng vui tươi tỉnh táo hẳn. Nó huyên thuyên hát nói đủ trò, tay trỏ đếm từng chiếc xe chạy ngoài đường phố.

Giờ đây, hồi tưởng lại các việc đã qua, tôi nhận thấy đây là một trải nghiệm đáng nhớ, đáng ghi khắc trong lòng. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình gánh vác trách nhiệm của một người phụ huynh thật sự. Lần đâu tiên tôi đuối rã rời nhưng không cho phép mình ngã quỵ, vì tôi biết mình phải có trách nhiệm đồng hành cùng con và gia đình.

Tôi nhìn thấy hình ảnh của tôi mấy mươi năm về trước nơi thằng bé và hình ảnh mẹ tôi lúc đó nơi tôi. Dường như quãng đời tôi sinh ra và lớn lên trải qua không ít đau bệnh, không ít chông gai mà dường như ít người nếm trải; quãng đời mà khi kể lại tôi luôn tự hào là tôi có người mẹ, người bà tuyệt vời.

Hơn nữa, tôi xác tín rằng Chúa và Mẹ Maria luôn đồng hành cùng với tôi, che chở tôi qua mỗi biến cố, từ khi sinh ra cho tới tân bây giờ. Giờ đây, tôi cảm nhận được rằng Chúa và Mẹ Maria vẫn đồng hành cùng cha con tôi, cùng gia đình tôi, thế nhưng tôi lại hay quên phải cầu nguyện và trông cậy nơi các Ngài.

Qua việc này, tôi tin rằng bản thân mình đã trưởng thành hơn, biết kiểm soát cảm xúc và xử lý tình huống tốt hơn. Và hơn hết, những lúc này đây, tôi mới thêm thấu hiểu câu nói của các bậc tiền nhân: “Nuôi con mới biết sự tình / Thầm thương cha mẹ nuôi mình khi xưa”.

Thật vậy, “có con rồi mới thấu hiểu tấm lòng mẹ cha”…

Paul Hữu Nghĩa (TGPSG)
 (WGPSG)