THỰC PHẨM THIẾT YẾU TRONG MÙA COVID
TGPSG – Mải lo sắp xếp công việc, tôi không kịp mua thực phẩm dự trữ, đành tạm ăn uống kham khổ, nghĩ là dịch sẽ qua mau...
Dịch Covid ở Sài Gòn bùng phát, chỉ thị 16 được ban hành, qui tắc 5K được áp dụng, người dân không được tập trung đông người, kể cả ngồi ăn gần nhau. Các nhà hàng, quán nhậu, tiệm ăn phải đóng cửa vì chỉ được bán mang về, khiến lượng khách mua chẳng còn bao nhiêu. Ngược lại, cửa hàng bán fastfood của tôi, vì trước giờ chỉ bán mang về nên càng đắt hàng, làm không kịp bán.
Nhưng rồi dịch càng nặng hơn, chỉ thị tăng lên 16+, phong toả giãn cách nghiêm ngặt, người dân hạn chế ra đường. Cửa hàng fastfood của tôi bán đồ ăn bình dân, chỉ bán lẻ, kham không nổi tiền shipper. Hơn nữa, lỡ một nhân viên dính Covid, là cả cơ sở phải đóng cửa. Để bảo đảm an toàn cho việc kinh doanh, hết dịch là làm lại được ngay, tôi quyết định đóng cửa, trợ cấp cho công nhân ở lại tại chỗ, cách ly chặt chẽ đề phòng lây nhiễm.
Nhưng rồi dịch càng nặng hơn, chỉ thị tăng lên 16+, phong toả giãn cách nghiêm ngặt, người dân hạn chế ra đường. Cửa hàng fastfood của tôi bán đồ ăn bình dân, chỉ bán lẻ, kham không nổi tiền shipper. Hơn nữa, lỡ một nhân viên dính Covid, là cả cơ sở phải đóng cửa. Để bảo đảm an toàn cho việc kinh doanh, hết dịch là làm lại được ngay, tôi quyết định đóng cửa, trợ cấp cho công nhân ở lại tại chỗ, cách ly chặt chẽ đề phòng lây nhiễm.
Mải lo sắp xếp công việc, tôi không kịp mua thực phẩm dự trữ, đành tạm ăn uống kham khổ, nghĩ là dịch sẽ qua mau.
Nhưng rồi giãn cách tăng thêm, giới nghiêm ban đêm, ban ngày đi chợ phải có giấy đi chợ, nhưng chợ nghỉ bán, siêu thị đóng cửa vì vướng F0, tình thế thật là nan giải.
Dân gian có thơ: “Chồng gần không lấy, đi lấy chồng xa. Mai sau cha yếu mẹ già; bát cơm, đôi đũa, ly trà, ai dâng?”. Tôi gả con gái lấy chồng mãi tận Lâm Đồng, thăm nom xa xôi bất tiện, nhưng nay bỗng dựng trở nên thuận lợi, vì nơi con gái tôi ở vẫn còn họp chợ. Nó đóng hàng thực phẩm và gởi về Sài Gòn cho tôi.
Nhưng rồi giãn cách tăng thêm, giới nghiêm ban đêm, ban ngày đi chợ phải có giấy đi chợ, nhưng chợ nghỉ bán, siêu thị đóng cửa vì vướng F0, tình thế thật là nan giải.
Dân gian có thơ: “Chồng gần không lấy, đi lấy chồng xa. Mai sau cha yếu mẹ già; bát cơm, đôi đũa, ly trà, ai dâng?”. Tôi gả con gái lấy chồng mãi tận Lâm Đồng, thăm nom xa xôi bất tiện, nhưng nay bỗng dựng trở nên thuận lợi, vì nơi con gái tôi ở vẫn còn họp chợ. Nó đóng hàng thực phẩm và gởi về Sài Gòn cho tôi.
Hàng gởi được vài lần thì có chỉ thị giới nghiêm 24/24, qui định shipper không đi quận khác nên không chở hàng về cho tôi được. Vậy là ‘ánh sáng’ vừa lóe lên, xem chừng đã muốn tắt ngủm rồi!
Tưởng là hết cách, nhưng khi tôi vừa kể chuyện này với người em là bác sĩ, thì cậu ấy nói: Mỗi ngày đi làm về, cậu sẽ đến điểm nhận hàng và chở hàng về cho tôi. Vậy là nhà tôi có thực phẩm dồi dào đều đặn.
Thêm một việc bất ngờ nữa, là sau đó, ngôi chợ nơi con gái tôi ở bị đóng cửa vì dịch, không mua được thực phẩm. Nhưng nông dân ở đó lại nhờ con gái tôi giải cứu hàng hóa vì không bán được nông sản. Thế là rau-củ-quả rẻ hơn và con gái tôi gửi về cho tôi nhiều hơn. Tôi bèn chia sẻ cho nhiều người khác...
Tưởng là hết cách, nhưng khi tôi vừa kể chuyện này với người em là bác sĩ, thì cậu ấy nói: Mỗi ngày đi làm về, cậu sẽ đến điểm nhận hàng và chở hàng về cho tôi. Vậy là nhà tôi có thực phẩm dồi dào đều đặn.
Thêm một việc bất ngờ nữa, là sau đó, ngôi chợ nơi con gái tôi ở bị đóng cửa vì dịch, không mua được thực phẩm. Nhưng nông dân ở đó lại nhờ con gái tôi giải cứu hàng hóa vì không bán được nông sản. Thế là rau-củ-quả rẻ hơn và con gái tôi gửi về cho tôi nhiều hơn. Tôi bèn chia sẻ cho nhiều người khác...
Vâng, điều quan trọng nhất, dù gặp khó khăn, tôi vẫn tín thác cầu xin Thiên Chúa trước mỗi bữa ăn: “Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày…”, sau khi đã “vâng ý Cha dưới đất cũng như trên trời… Amen”.
Lê Văn Thể (TGPSG)
(Ánh sáng Gia đình thời Covid)
(Ánh sáng Gia đình thời Covid)
(WGPSG)