Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2011

LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 5 MÙA CHAY NĂM A (Ga 11, 1-45)


Mời xem videoclip

THIÊN CHÚA LÀ CHỦ SỰ SỐNG VÀ SỰ CHẾT

“Sinh-lão-bệnh-tử” là quy luật tự nhiên của kiếp nhân sinh. Khi con người sinh ra và lớn lên cũng đồng nghĩa với việc tiến dần tới lão hoá và đi dần dần đến cái chết. Tất cả mọi người đều hiểu được, sinh tử là quy luật đó, nhưng không ai tránh được cái chết. Cái chết không loại trừ bất cứ ai: từ thường dân đến vua quan, người quyền quý kẻ thấp hèn, người khôn kẻ dại, người mạnh kẻ yếu. Như Thánh Vịnh đã viết: “Người khôn cũng chết, kẻ ngu đần dại dột cũng tiêu vong”
(Tv 49, 11). Tất cả đều có một mẫu số chung đó là “sinh-tử”.

Sau khi nguyên tổ phạm tội “bất tuân phục Thiên Chúa”. Đau khổ, bệnh tật và sự chết đã nhập vào thế gian, nó trở thành quy luật tự nhiên của kiếp nhân sinh, nó là nỗi bất hạnh vượt quá tầm kiểm soát của con người. Con người phải bó tay trước những nỗi khổ, trước những bệnh hoạn tật nguyền và nhất là trước cái chết. Vì thế Thiên Chúa đã sai Con Một của Ngài là Đức Giêsu Kitô đến Cứu độ trần gian, đem tình yêu, niềm vui, ban bình an và sự sống, chữa lành phần hồn phần xác, cho kẻ mù được thấy, người điếc nghe được, kẻ què đi được, người hủi lành sạch và người chết sống lại.

Qua việc phục sinh La-da-rô Chúa Giêsu đã mạc khải cho loài người biết, Ngài là Đấng Thiên Sai đến để cứu độ trần gian. Ngài làm chủ vũ trụ, làm chủ không gian và thời gian, Ngài làm chủ sự sống và sự chết. Ngài nắm trong tay dũng lực quyền năng, sống và chết đều thuộc về Ngài, như lời Chúa đã nói: “Chúa Cha làm cho kẻ chết trỗi dậy và ban sự sống cho họ thế nào, thì người Con cũng ban sự sống cho ai tuỳ ý”
(Ga 5, 21). Chúa Giêsu còn tỏ ra cho loài người biết điều hết sức quan trọng, đó là: “Ai nghe lời tôi và tin vào Đấng đã sai tôi, thì có sự sống đời đời và khỏi bị xét xử, nhưng đã từ cõi chết bước vào cõi sống. Và chính là lúc này đây, giờ các kẻ chết nghe tiếng Con Thiên Chúa; ai nghe thì sẽ được sống” (Ga 5, 24-25). Chúa Giêsu chính là dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa. Ngài đã đem sự sống đến thế gian, để tất cả những ai đặt trọn niềm tin nơi Ngài, dù có chết cũng chỉ là giấc ngủ mà thôi, như trường hợp của La-da-rô mà Chúa Giêsu đã nói trong Tin Mừng hôm nay: “La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.” (Ga 11, 11).

Khi Chúa Giêsu cùng với các môn đệ về đến Bê-ta-ni-a, thì La-da-rô đã an táng được bốn ngày. Chúa thấy Mác-ta và Maria sầu thương, khóc lóc, than phiền vì cái chết của La-da-rô. Các cô nói với Chúa: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết”
(Ga 11. 21, 32). Đã làm Đức Giêsu xúc động, xao xuyến trước cảnh đau buồn, chết chóc của số phận con người. Chúa cũng cảm thông và chia sẻ sự mất mát đó với chị em Mác-ta và Maria. Vì vậy, Chúa đã truyền mở cửa mồ cho La-da-rô, nhưng Mác-ta không hiểu được ý định của Chúa, cô hiểu theo lẽ thường, theo quy luật tự nhiên của loài thụ tạo, xác chết sau ba, bốn ngày thì sẽ bị phân huỷ, nên cô nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày” (Ga 11, 39). Chúa Giêsu đã phải nhắc lại cho Mác-ta nhớ lại lời Ngài đã nói với cô, để cô tin vào quyền năng và vinh quang của Thiên Chúa. “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?” (Ga 11, 40). Nói với Mác-ta xong, Chúa Giêsu ngước mắt lên trời cầu nguyện và cảm tạ Thiên Chúa Cha. Ngài là Đấng tác tạo vũ trụ, Ngài làm chủ muôn loài muôn vật, Ngài có quyền trên tất cả mọi sự trên trời dưới đất, sự sống sự chết cũng đều thuộc về Chúa. Để cứu độ trần gian Thiên Chúa đã sai Con Một của Ngài xuống thế làm người, giúp loài người được sống, được hạnh phúc: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con. Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con” (Ga 11, 41-42). Cầu nguyện xong Đức Giêsu đã truyền lệnh cho người chết: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ!” (Ga, 11, 43). Sự chết đã phải vâng lời Chúa, buông tha con người, La-da-rô liền đứng dậy mà đi ra: “Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn” (Ga 11, 44).

La-da-rô là người được Chúa Giêsu thương mến, đã được Chúa cho sống lại sau bốn ngày chết nằm trong mồ. Qua đó Chúa muốn dạy mỗi người chúng ta bài học, tất cả những ai yêu mến Chúa, luôn đặt niềm tin tưởng cậy trông, phó thác cuộc đời trong vòng tay yêu thương của Chúa, sống tuân giữ và thực thi lời Chúa dạy, được Chúa thương mến, thì Chúa cũng sẽ cho người ấy sống lại, cho dù thân xác có bị thối rữa, bị phân huỷ theo thời gian. Thiên Chúa vẫn dùng quyền năng của Ngài, để làm cho những kẻ Ngài thương mến được sống hạnh phúc trước nhan Thiên Chúa. Như lời Chúa đã phán: “đã đến, giờ mọi kẻ ở trong mồ sẽ nghe tiếng người Con và sẽ ra khỏi đó: ai đã làm điều lành, thì sẽ sống lại để được sống; ai đã làm điều dữ, thì sẽ sống lại để bị kết án”
(Ga 5, 28-29).

Cái chết làm tiêu tan mọi ước mơ, mọi dự tính, mọi hy vọng của con người. Cái chết dẫn đến chia ly, đau buồn, sầu thương, khóc lóc... Nhưng đối với những ai đặt trọn niềm tin tưởng, phó thác nơi Chúa Kitô thì dù có chết cũng sẽ được sống, vì Chúa đến thế gian để tiêu diệt sự chết, làm cho con người được sống, như chính Chúa đã nói với Mác-ta: “Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết”
(Ga 11,25-26). Như Chúa đã làm cho La-da-rô chết bốn ngày được sống lại thì đối với người công chính, cái chết có thể là một cuộc trở về trong bàn tay Thiên Chúa, là sự yên nghỉ trong bình an (x. Kn 3, 1-4). Vì Thiên Chúa không bao giờ bở rơi những ai được Ngài thương mến.

Jos. Hồng Ân
(nguồn : thanhlinh.net)