Thứ Hai, 15 tháng 3, 2021

CHUYỆN ĐỜI TU: MẸ TÔI

MẸ TÔI

TGPSG -- Hình dáng mẹ vội vàng đến đón tôi với những giọt mồ hôi nhễ nhại, ướt cả áo, luôn in đậm trong trái tim tôi.

Mẹ đã chạy hơn hai chục cây số đường rừng để ra nhà trọ đón tôi về. Trông thấy mẹ lòng tôi quặn đau, muốn khóc nức lên nhưng không sao phát ra thành tiếng được.

Tôi ngồi lên chiếc yên xe - vẫn còn đó dấu cột những sợi kẽm mà trước khi đi, ba đã làm cho mẹ để ở nhà chở hàng.

Ngồi sau lưng mẹ tôi nghe thấy mùi mồ hôi, mùi của đất đỏ bazan, mùi của tháng ngày gian khổ và cả mùi của một tình yêu trọn vẹn. Nhiều lúc mẹ phải cố đứng thẳng lên để gồng đạp hết sức, khi chở tôi vượt qua những con dốc đầy đá lởm chởm. Áo đẫm mồ hôi, nhưng mẹ vẫn mỉm cười nói với hơi thở dồn dập: “Cố một chút, sẽ qua hết con à!” Đằng sau lưng mẹ, tôi nín thở bởi nỗi nghẹn ngào đang chặn ngang cuống họng.

Mẹ kể cho tôi nghe nhiều về ba, về những kỉ niệm của ba và mẹ. Vẫn con đường quen thuộc nhưng hôm nay, bỗng dưng tôi thấy nó như dài hơn bởi lòng tôi đang chất chứa những hình ảnh về ba và mẹ với những đôi tay đã chai sần theo năm tháng vì bốn anh em chúng tôi. Thương ba mẹ quá!

Con đường dài đăng đẳng và đáng nhớ cũng đã bị khuất phục và lui lại phía sau, chịu thua ý chí kiên cường của mẹ. Mẹ thắng chiếc xe đạp bằng chiếc dép lào cao su đã hao mòn. Tôi bước vào căn nhà thân quen với những tấm phên đan bằng tre đã mục nát và mái tranh tả tơi đang chờ ba tôi về lợp lại. Bà nội ôm tôi sau những tháng ngày xa nhớ và rưng rưng dòng nước mắt. Tôi mỉm cười:

- Con chào nội, con mới về!

- Cha mày! Cứ ốm nhom ốm nhách vậy à!”

Bữa cơm tối của gia đình tôi bắt đầu cũng là lúc mặt trời đã lặn từ rất lâu. Ngọn đèn dầu mờ ảo được đặt trên cái tủ nhỏ duy nhất của gia đình để thờ ông nội. Nội cho tôi chén cơm tốt nhất, chén cơm có trộn ít khoai lang hơn chén bé Út và anh hai. Suốt hai năm rồi nhà tôi hiếm khi được ăn cơm trắng một lần. Mẹ gắp cho tôi vài cái tóp mỡ được kho mặn cùng đu đủ non, với giọng nói trìu mến:

- Ngon lắm! Con ăn đi! Hôm nay nội biết con về nên để dành cho con”.

Tôi được nghỉ ở nhà hơn một tháng. Ba tôi và anh ba cũng trở về sau nhiều năm đi làm thuê ở Phan Rang. Tôi cảm thấy vui lắm khi được đoàn tụ bên gia đình, đã lâu rồi tôi chưa được hơi ấm gia đình bao bọc như thế…

Mỗi sáng, khi tiếng gà chưa kịp gáy là ba, mẹ tôi và cả bà nội cùng dậy để kịp làm mì quảng đi giao cho người ta ở ngoài thị trấn cách nhà tôi chừng chục cây số, trong khi bốn anh em tôi còn đang say giấc ngủ.

Khoảng ba giờ sáng tôi thức dậy là lúc ba tôi ràng hai thúng mì đằng sau chiếc xe đạp để mẹ kịp chở đi. Cũng từ thị trấn, mẹ bắt đầu lấy ít cá để chạy vòng về có gì bán thêm trong chợ nhỏ quê tôi để cải thiện cho cuộc sống của gia đình.

Dù nghèo, dù khổ nhưng gia đình tôi không thiếu tiếng cười bao giờ. Dù phải đi học xa nhưng mỗi lần tôi trở về nhà, luôn luôn hưởng niềm vui của sum họp đầm ấm như thế.

Bước sang tuổi mười lăm, tôi đậu vào trường cấp III, được tuyển vào lớp chọn vì điểm thi khá cao, nhưng bao nỗi ưu tư lại chồng chất trong tâm trí tôi: ba mẹ sẽ vui như thế nào khi biết tôi học tốt nhưng lại phải tốn thêm một khoản tiền không ít để lo cho tôi ăn học. Tôi im lặng trước niềm vui lẫn nỗi lo lắng của ba lẫn mẹ.

Ngày tháng trôi qua, dãy nhà trọ vẫn còn đó. Mỗi tháng mẹ vẫn gửi cho tôi bảy chục ngàn tiền trọ và một ít tiền nấu cơm chung với bạn bè. Chương trình học ngày càng nhiều, nhu cầu học thêm theo yêu cầu của giáo viên ngày càng phổ biến. Tôi phải có tín chỉ tin học mới được ra trường, nhưng làm sao có thể ngỏ lời khi gia đình tôi vẫn nghèo khổ?

Đôi lần tôi tự nhủ hay là xin nghỉ học! Nhưng như thế, chắc tôi sẽ làm cho cả nhà thất vọng, vì thế, tôi cố gắng vươn lên vì mẹ tôi đã từng nói: “Cố một chút, sẽ qua hết con à”.

Tôi giấu ba mẹ đi làm thêm, tôi kiếm giờ làm bánh flan và đi bán với ước mong rằng sẽ bớt gánh nặng cho ba mẹ một chút. Mỗi ngày trôi qua tôi vẫn thấy ổn nhưng có vẻ vấn đề học tập thì không. Tôi bắt đầu sa sút việc học, hạng điểm của tôi bắt đầu rớt từ từ… Tất nhiên là tôi không dám đem kết quả về nhà, điều tệ hơn là tôi bắt đầu có những buổi vắng học không phép và nhiều lần ngủ trong giờ học bị phạt quỳ trước cửa lớp.

Một ngày bất ngờ đã đến, mẹ lên trường tôi có việc nhưng không có sự hiện diện của tôi trong lớp. Mẹ lo lắng không biết rằng tôi có bệnh gì không, mẹ chạy nhanh về nhà trọ nhưng phòng trọ vẫn lạnh lẽo vì vắng bóng tôi. Mẹ tôi bắt đầu nôn nao, lo lắng gấp bội. Bà chủ nhà trọ than thở:

- Con bé ngày nào mới lên ở rất dễ thương, nói dạ thưa nghe lễ phép nhưng dạo này thấy nó lì quá, bỏ học ở nhà ngủ, đi đâu cũng không nói tiếng nào. Có hôm nó đi tới mười giờ đêm rồi trèo rào nhảy vào làm chó sủa um sùm không ai ngủ được…

Tôi trở về phòng khi mặt trời đứng bóng, tôi cảm thấy chao đảo khi nhìn thấy mẹ tôi ngồi co ro trước cửa phòng. Tôi đang rất đói nhưng lại quên ngay bởi vì một sự lạnh lùng ẩn hiện trên khuôn mặt của mẹ. Không một lời, mẹ nhìn tôi và tôi hiểu điều gì đang xảy ra…

Ngồi sau lưng mẹ trên con đường về nhà hôm nay không giống như mọi khi nữa, mẹ chở tôi bằng chiếc xe máy city cũ rích mà ba mẹ dành dụm mua được, mẹ không hề nói với tôi tiếng nào. Sự lo lắng của tôi càng nặng hơn, trái tim tôi hồi hộp nhưng nghẹn thở quá, mẹ không nói gì sao? Mẹ sẽ nói gì khi về nhà? Rồi bao nhiêu hình ảnh mà tôi tưởng tượng ra… Tôi đã biết sai nhưng sao khó mà nói lời xin lỗi mẹ, tôi bắt đầu nghĩ đến những lí do những biện luận mà tôi nghĩ rằng mình có thể nói để bớt cơn thịnh nộ mà tôi đang làm tổn thương mọi người hay nói cách khác tôi đang muốn lẫn trốn…

- Ngày mai, ở nhà.

Sau cùng mẹ cũng đã nói nhưng lại chỉ là một câu nói thót tim tôi. Chưa bao giờ mẹ như thế, tôi lại cố giải thích theo cái non nớt của tuổi khó dạy khó bảo. Tôi nói nhiều, tôi đưa ra những lời giải thích để mẹ tôi thôi giận và bớt đau nhưng càng nói càng giải thích tôi lại càng làm mẹ khó chịu và làm tổn thương trái tim người mẹ hiền.

- Con nói là sợ ba mẹ vất vả nên con mới đi làm thêm để kiếm tiền đi học. Con nói đi, có bao giờ ba mẹ để con thiếu chưa?

Tôi đã cố gằn giọng:

- Nhưng con phải học thêm, bạn bè con đi học thêm và được thầy ưu tiên cho điểm cao, con không phục, con phải có tiền, con học thêm thầy mới không ‘đì’ con”.

Càng nói mẹ tôi càng khóc, chưa bao giờ tôi thấy mẹ như thế. Bà nội tôi không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng khóc, có lẽ nội khóc vì nhìn thấy cái khốn cái khổ của con cái và cái xã hội xuống cấp này trong nền giáo dục. Chưa bao giờ tôi dám trả lời với mẹ như thế, tôi vẫn sống tốt sống ngoan, cả nhà đặt sự tin tưởng và hy vọng vào tôi nhiều thế nào nhưng sao hôm nay tôi lại như vậy chính tôi cũng không thể hiểu. Trước sự ngoan cố lì lợm của tôi lần đầu tiên nhưng cũng là lần duy nhất mẹ cho tôi ăn cây liên tục.

- Ba mẹ có cần con đi kiếm tiền không? Con nói con đi kiếm tiền để học nhưng kết quả là sao, con bỏ học rồi theo bạn làm thêm cái này cái kia, học thì không ra gì để cô giáo gửi thư mời về nhà. Con có biết mẹ xấu hổ như thế nào khi gặp cô giáo không? Tại sao con lại hư như thế, tại sao lại để ba mẹ thêm gánh nặng hả? Đã vậy mẹ dạy còn ngoan cố cãi cho bằng được, theo bạn theo bè chỉ học được cái cải bướng như thế thôi sao?

Tôi vẫn đứng yên cho mẹ tôi trút giận mà không hề kháng cự gì. Khi nghe những lời này từ con tim đang đau đớn của mẹ trái tim tôi như co thắt lại trong sự đau đớn tột cùng vì lỗi của mình. Tôi nghẹn ngào nói:

- Mẹ ơi! con đau quá.

Vừa dứt tiếng cũng là lúc mẹ buông cây roi và ôm lấy tôi. Bà ôm tôi trong nỗi đau không thể diễn tả. Tôi đã khóc với lời “con xin lỗi.” Có thể tôi đang dần cảm nghiệm mẹ tôi đã yếu dần theo những năm tháng tôi học xa nhà. Mẹ vắt chiếc khăn ướt để đắp lên những nơi tôi bị vết roi làm đỏ.

Tôi đã cảm nghiệm thật sự như thế nào về tình yêu của mẹ dành cho tôi, tôi đã hiểu như thế nào là ân nghĩa của đấng sinh thành và đã ý thức rằng không đại dương nào có thể đo thấu tình mẹ cha để rồi tôi dừng những ý riêng của mình lại cùng với sự nổ lực sống cho trọn chữ hiếu phận làm con.

***

Ngày tháng cũng trôi qua, tôi tốt nghiệp cử nhân hội họa và chọn cho mình một con đường để bước đi. Cánh cổng tu viện dòng thánh Phaolô mở ra cho tôi, tôi rời khỏi mái ấm gia đình nhưng một lần nữa tôi lại cảm nếm giọt nước mắt của hạnh phúc của tự hào và hy vọng. Mẹ ôm lấy tôi và nói: “kiên trì và bền đỗ, con nhé.”

Hình bóng mẹ đen đúa hao gầy khuất dần khi cánh cửa tu viện khép lại. Tôi đã muốn chạy theo để ôm mẹ thêm một lần, một lần thôi nhưng đôi chân tôi đã giữ tôi lại. Một lần nữa trái tim tôi thao thức muốn nói lời “Con cám ơn ba và mẹ”, những con người đã xây dựng cho tôi khát vọng vươn lên và ý lực kiên cường trong gian khổ. Cuộc sống khó khăn là thế nhưng ba mẹ vẫn không một lời than thở để nuôi anh em chúng tôi ăn học nên người như người ta. Bé Út nhà tôi cũng tốt nghiệp y khoa, cám ơn Chúa vì giờ này ba và mẹ có thể thở nhẹ hơn một chút, nhưng thay vì có thể trả ơn ba mẹ bằng công việc của mình thì bé lại như tôi xây dựng đời mình trong tu viện Đa Minh Rosa. Sự vắng bóng của chị em chúng tôi, sự lo lắng làm sao cho hai đứa nhỏ trung thành đã làm mái tóc của ba và mẹ bạc trắng.

***

Thời gian chị em tôi chuẩn bị vào nhà tập thì cũng là thời gian Thiên Chúa nhân lành Ngài thử thách Đức tin của mẹ của gia đình tôi, lần lượt bà nội tôi và ba tôi ra đi trở về với Chúa để lại cho mẹ và bốn anh em tôi những nỗi đau và sự nhớ thương vô cùng. Khát vọng được nhìn con mặc chiếc áo dòng đã chôn theo thân xác của ba ngày an táng.

Đứng trước mộ ba với màu đỏ của đất Bazan, mẹ tôi hao gầy, tiều tụy… Một cặp đũa sánh chung vai suốt chặng đường dài thì giờ này mẹ tôi như một chiếc đũa lẻ cô đơn vắng lặng. Mẹ không nói gì, sự lặng thinh thật sự đau đớn và khó diễn tả. Chúng tôi nhìn mẹ nhưng không biết phải làm sao vì sự mất mát bất ngờ và rất lớn mà Thiên Chúa dành cho gia đình tôi lúc này. Ôm lấy mẹ, bốn anh em tôi khóc nhiều nhưng tiếng nói của mẹ lại cất lên cách mạnh mẽ “phó thác cho Chúa hết đi con à!” Lần này tôi mới thật sự hiểu sức mạnh trong trái tim Mẹ của tôi là gì.

Một lần nữa rời khỏi gia đình, tôi trở lại nhà tập; anh hai tiếp tục công việc ở phương xa, chỉ còn anh ba lủi thủi với mẹ trong những ngày tiếp theo của cuộc sống. Tôi không biết rõ sau ngày ấy mẹ tôi phải chịu nỗi nhớ ba và vất vả đau khổ như thế nào nhưng tôi hiểu mẹ sẽ phải chôn giấu nỗi đau này nhiều lắm.

Mẹ tôi là thế đó! Mẹ thật bình thường, giản dị. Mẹ chẳng được ăn học nhiều, rất vất vả và chịu thương chịu khó nhưng giàu nghị lực, kiên định và bao dung. Mẹ dìu tôi bước đi với cả kho kinh nghiệm quý báu mà mẹ đã trao lại cho tôi như một gói hành trang để tôi an tâm tiến tới ước mơ.

Cả cuộc đời tôi như chưa một lần giận hờn mẹ vì mẹ đánh tôi nhưng nó mang lại cho tôi một cảm nghiệm thiêng liêng, một tình yêu to lớn, một trách nhiệm trọn vẹn mà mẹ và ba đã dành cho anh em chúng tôi, cho những hoa trái của lời hứa hôn nhân ngày ba mẹ kết ước. Mẹ đã đi vào cuộc đời tôi và dệt nên trong tôi biết bao biến cố như là “chuỗi dài ân sủng của Thiên Chúa”. Tôi được như ngày hôm nay là nhờ hồng ân của Chúa, Ngài đã dành cho tôi tất cả những gì tốt đẹp nhất và ban xuống trên cuộc đời tôi qua bàn tay chăm sóc của mẹ, nhờ sự dạy dỗ ân cần của mẹ mà tôi được nên người. Trong tận sâu thẳm của cõi lòng tôi không biết lấy gì để nói lên lời cám ơn mẹ cho xứng.

***

Như bàn đạp của chiếc xe quay quanh trục rồi trở lại vị trí ban đầu và cứ liên tục để chiếc xe chạy không ngừng mệt mỏi, tôi trở lại kí ức đã qua như là động lực để tôi vượt qua những khó khăn trong đời sống dâng hiến: hiểu lầm, tổn thương, vấp ngã…

Tôi ôm tất cả trở về với Thiên Chúa, tôi chỉ có thể nói với Chúa như đứa trẻ năm nào “Chúa ơi! Con đau quá!”, rồi sau đó tôi đã vỡ òa như ngày nào trong vòng tay mẹ.

Thật là khó hiểu, tôi đã cảm nhận Thiên Chúa đang ôm lấy tôi, tôi cảm nhận sau mỗi vấp ngã, sau mỗi lần tôi gặp sự cố trong đời dâng hiến, mà khó khăn càng lớn thì tôi luôn nhận được lại một sức mạnh lớn lao về hồng ân Đức tin, niềm xác tín vào sự quan phòng của Đấng tôi yêu thương.

Các biến cố của gia đình như có một sức bật thật lớn đã nâng tâm hồn tôi tin tưởng phó thác vào Thiên Chúa và trưởng thành trong đức tin nhiều hơn. 
 

Tôi đã mất ba nhưng trong đức tin tôi trở thành một đứa con nhỏ luôn được Chúa ấp ủ yêu thương. Chính vì thế tôi thật sự thích câu Thánh vịnh “Như mẹ hiền an ủi con thơ, Ta cũng an ủi các ngươi như vậy” (Is 66, 13). Tôi chỉ biết dâng lên Chúa lời cảm tạ tri ân vì Ngài quá yêu tôi nên đã ban cho tôi có một người mẹ thật tuyệt vời ở trần gian này để thay cho Chúa dạy dỗ tôi, nuôi dưỡng tôi, dù cho tôi có bước đi lối nào thì hình ảnh của mẹ vẫn luôn dõi bước theo tôi.

Giờ thì tôi đã hiểu: Cuộc sống của chúng ta không có gì mà không thể vượt qua, chỉ cần trong tâm hồn ta có tình yêu. Tình yêu sẽ chắp cánh cho tôi và cho những ai khao khát sống tấm lòng biết ơn đi đến đỉnh điểm tình yêu là chính Đức Giêsu Kitô.
Ngô Dung (TGPSG - NSTM 39)
(WGPSG)