Thứ Năm, 6 tháng 7, 2023

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHIỀU THỨ NĂM TUẦN 13 MÙA THƯỜNG NIÊN 2023

Bắt đầu lúc 17g30 Thứ Năm, ngày 06.7.2023
tại Trung Tâm Mục Vụ TGP. Saigon
 

KHI SƠ LÀ CÔ GIÁO NƠI ĐẢO XA

KHI SƠ LÀ CÔ GIÁO NƠI ĐẢO XA

Lm Giuse Nguyễn Đức Thịnh

WGPLX (02.07.2023) - Tạ ơn Chúa, những dự tính của chúng tôi sau hơn một năm đã đơm hoa trên Giáo họ Hòn Giang. Các sơ Đức Bà Truyền Giáo đã chính thức hiện diện nơi đây.

Vài năm trở lại đây, quần đảo Hải Tặc trở thành địa danh được rất nhiều khách du lịch biết đến. Dẫu cái tên chỉ là dân gian truyền tụng (tên hành chính là xã đảo Tiên Hải), nhưng nhờ đó nó gây ấn tượng và hấp dẫn bất cứ ai ngay lần đầu nghe đến “đảo Hải Tặc”.

Cách đất liền Hà Tiên 28km và Phú Quốc khoảng 40km, Hải Tặc cùng hai địa danh này tạo thành thế chân vạc trọng yếu về du lịch cho tỉnh Kiên Giang. Quần đảo này bao gồm 16 đảo lớn nhỏ gần kề nhau, tạo thành một quần thể biển đảo đẹp như tranh vẽ. Trên đảo chính Hòn Tre, khách du lịch dễ dàng nhìn thấy thành phố Kep – Campuchia kề bên, cùng xa xa là núi Tà Lơn hùng vĩ của xứ bạn.

Trong 16 đảo thì 4 đảo lớn có dân thường trú. Đặc biệt, trên 4 đảo này đã hình thành 2 Giáo họ Công Giáo với lịch sử gần 80 năm thành lập, cùng số giáo dân trên 500 người. Giáo họ Hòn Tre (trên đảo chính Hòn Tre) đã xây dựng ngôi thánh đường nguy nga đồ sộ, cùng nhà xứ phục vụ khách tham quan du lịch có chỗ tá túc. Giáo họ Hòn Giang gồm 3 đảo: Hòn Giang, Hòn Đước và Hòn Ụ liền kề nhau, hiện cũng sắp hoàn thành một ngôi thánh đường vừa vừa, xinh xắn.

Mang danh đảo du lịch, nhưng thực tế đời sống của bà con nơi đây khó khăn khốn khổ về mọi mặt, nhất là tri thức. Trên đảo chính Hòn Tre có trường cấp 2, các đảo khác cấp 1. Con em trên các đảo kia muốn học cấp 2 phải qua bên này (cách 3km đường biển), và muốn học tiếp cấp 3 buộc phải vào đất liền Hà Tiên.

Mưu sinh khó khăn nên việc chuyển trường, đồng hành với con ăn học qua mỗi cấp gần như là điều không thể với hầu hết các gia đình. Giải pháp là đứa nào thích học thì xong lớp 5 rồi nghỉ, không thì nghỉ lúc nào cũng được. Bởi đó mà các trường Tiểu học nơi đây rất đặc biệt: 5 trong 1 (5 lớp, 1 phòng, 1 giáo viên, 1 giờ học…). Bởi mỗi lớp vài ba đứa nên không đủ điều kiện phân chia, cũng không có biên chế cho hơn 1 giáo viên. Học như vây nên đến hết lớp 5 có đứa đọc chữ chưa chạy, cầm viết chưa thạo… là chuyện bình thường.

Hậu quả của tri thức kém kéo theo đủ mọi tiêu cực: Tảo hôn, cờ bạc, tha phương cầu thực, nhân bản và văn hóa sống thấp kém… Thiếu nhi trên đảo không phải là ít, tuy nhiên tỉ lệ nghỉ học sớm quá nhiều. Dẫu biết rằng chỉ có giáo dục mới giúp thăng tiến con người cách toàn diện, nhưng hầu như không có giải pháp nào cho vấn đề này.

Các cha phụ trách nơi đây rất ưu tư vấn đề này. Mới đây chúng tôi tìm được giải pháp là mời các sơ dòng Đức Bà Truyền Giáo hiện diện lâu dài trên quần đảo này. Quý sơ sẽ đồng hành với các gia đình, đặc biệt về giáo dục cho con em họ: Khích lệ các bé đi học, trực tiếp kèm thêm kiến thức, dạy thêm các kỹ năng… Sau khi kết thúc bậc Tiểu học, các em ở đảo khác sẽ qua Hòn Tre có nhà nội trú quý sơ coi sóc, xong cấp 2 được gửi ra Hà Tiên ở Lưu Xá do các dòng tu quản lý để tiếp tục cho hết chương trình phổ thông.

Tạ ơn Chúa, những dự tính của chúng tôi sau hơn một năm đã đơm hoa trên Giáo họ Hòn Giang. Các sơ Đức Bà Truyền Giáo đã chính thức hiện diện nơi đây. Không chỉ là cộng tác, các sơ trở thành giáo viên theo biên chế, đứng lớp dạy các em theo chương trình chính quy nhà nước. Từ ngày được các sơ dạy dỗ, thiếu nhi trên thăng tiến toàn diện. Các em tham gia tích cực các sinh hoạt từ trường tới Nhà thờ. Trước đánh vần không chạy chữ, nhút nhát, sợ sệt… nay các em đọc Sách, hát so-lo, thân thiện, tự tin, năng động.

Ngày 21/05/2023, cả xóm đạo trên đảo Hòn Giang xa xôi hân hoan tân gia Nhà Mục Vụ cho quý sơ. An cư phục vụ, biến ước mơ thành hiện thực không còn là gì xa xôi nữa, khi mà những thao thức ấy rất đẹp lòng Chúa. Vẫn còn đó nhiều việc phải làm (xây 2 lưu xá ở Hòn Tre và Hà Tiên), cùng nhiều thách đố tinh thần tông đồ của những ai Chúa mời gọi đến đây phục vụ những con chiên nhỏ bé, yếu đuối và thua thiệt giữa thế gian này.

(WHĐ)

ĐÀI PHÁT THANH VATICAN THỨ NĂM 06.7.2023


Thứ Ba, 4 tháng 7, 2023

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHIỀU THỨ BA TUẦN 13 MÙA THƯỜNG NIÊN 2023

Bắt đầu lúc 17g30 Thứ Ba, ngày 04.7.2023
tại Trung Tâm Mục Vụ TGP. Saigon.
 

BÌNH AN CỦA CHÚA

BÌNH AN CỦA CHÚA

TGPSG “Lạy Chúa, xin dùng con như khí cụ bình an của Chúa.”

Một chiều mưa, tôi chào bố mẹ, trong ánh mắt ngơ ngác của các em, xách vali mà tôi đã chuẩn bị trước, bước ra khỏi nhà và lên Honda của một cô hàng xóm đưa ra ngã tư ga để đón xe về Hố Nai. Tôi lên đường vì ngày mai là ngày nhập viện của thỉnh sinh Đa Minh. Dù có đôi chút xao xuyến, tinh thần tôi sẵn sàng, hăng hái và dứt khoát trong sự phó thác những người thân yêu cho Chúa.

Trên đường đi ra bến xe, cô hàng xóm hàn huyên chia sẻ, “Mày đi tu thì phải cố gắng nhiều nha! Tao ở nhà đợi tin mày khấn đó!“ Câu nói của cô bạn láng giềng này vừa động viên vừa thách thức ý chí của tôi.

Rồi chuyến xe buýt về Hố Nai đã đến, tôi tạm dừng câu chuyện trên đường mà không quên gửi gắm bố mẹ và các em cho cô hàng xóm: “Nhà tôi có chuyện gì nhớ báo nhé!” Câu nói đó thay thế lời chào khi tôi bước lên xe.

Đoạn đường về nhà Dòng khoảng 45 phút. Đã bao lần tôi đi xe buýt, tíu tít cười nói vui vẻ với bạn bè trong các chuyến đi xa gần, nhưng sao lần này tôi lại thấy cảm giác lạ. Và bài hát “Đời tôi là một chuyến đi, đi tìm hạnh phúc vô biên…..” quen thuộc vang lên trong tôi để xua tan những suy nghĩ bâng quơ trong đầu.

Có lẽ vì lời bài hát này đã làm cho tôi rung động trước tình yêu của Thiên Chúa, nên tôi muốn dấn thân phục vụ. Muốn cho đi khả năng Chúa ban cho tôi trong mọi công việc của đời sống ơn gọi và muốn làm nhiều hơn nữa để danh Chúa được cả sáng.

Rồi cửa nhà Dòng cũng đã hiện ra trước mắt, với bao sự ưu ái đón chào tôi đến, cùng niềm vui và sự bình an Chúa ban cho tôi trong ngày đầu tiên gia nhập thỉnh viện Dòng nữ Đa Minh.

***

Nhập thỉnh viện năm ấy, lớp tôi có 10 chị em, từ sông nước miền Tây tới cao nguyên Bắc bộ, cùng hăng hái tựu về.

Ngày đầu tiên sống trong môi trường dòng tu, tôi thấy cái gì cũng lạ lẫm, từ thời gian, sinh hoạt, công việc và ngay cả ăn uống cũng đều có hiệu lệnh.

Buổi tối hôm đầu tiên, khi tôi được hướng dẫn theo sự chỉ đạo của Chị giáo ổn định vị trí và khu vực, tôi cùng một số chị em lớp trước sinh hoạt, được giới thiệu, giao lưu làm quen, bầu khi thật vui tươi nhưng không ồn ào. Tôi nhớ tối hôm đó, có một người đàn ông dáng cao và gầy hay nhiu nhiu mắt, rất hiền từ mà các chị gọi là ông Ngoại, đem một gói kẹo và túi trái cây qua mừng cho các cháu mới, mà sau đó tôi mới biết ngài là một linh mục và là linh hướng của Hội dòng. Sau này ngài cũng dạy chúng tôi nhiều môn về tu đức.

Tiệc vui rồi cũng tàn; sau những lời kinh cám ơn, chúng tôi đã nhận phép lành của Cha linh hướng và nghỉ đêm.

***

Sáng ngày thứ nhất, khi còn đang cuộn tròn trong chăn ấm, tôi giật mình khi nghe có tiếng hô lớn: “Nào ta chúc tụng Chúa!“. Đó là tiếng đánh thức của chị lớp trưởng mời gọi. Cả nhà đệ tử đồng thanh thưa: “Tạ Ơn Chúa!” rồi dâng ngày. Sau đó lên nhà nguyện tham dự Thánh lễ và đọc kinh Thần vụ.

Hôm đầu tiên, mấy chị em cùng lớp tôi vẫn được ưu tiên ở nhà đệ tử để sắp xếp và gặp gỡ Chị giáo. Qua những lần gặp gỡ ấy, chúng tôi chia sẻ những kiến thức, khả năng và ước nguyện của mỗi người trong Ơn gọi mình đã tìm hiểu và xác định.

Rồi sau một tuần, vị trí công việc của mỗi người cũng được ổn định theo sự hướng dẫn của những chị có trách nhiệm.

Những ngày đầu tiên, chúng tôi sinh hoạt theo tiếng chuông, nhưng cứ lẫn lộn cả lên, vì chưa biết phân biệt nội quy. Dần dà tôi để ý và quen dần với những tiếng chuông lệnh.

Sau một tháng, tôi được thông báo ngày tĩnh tâm tháng. Chưa tham dự ngày tĩnh tâm bao giờ mà cũng chẳng biết làm gì, tôi hỏi các chị đi trước: “Tĩnh tâm là làm sao?” Chị thì bảo thinh lặng, chị khác gợi ý tìm sách đọc, nhưng tôi vẫn chưa mường tượng ngày tĩnh tâm là gì.

Ngày tĩnh tâm đến, tôi thấy lạ thường vì mọi ngày nhà hội đông đầy người ngồi, xem sách, làm việc, học năng khiếu… Nhưng hôm nay lại vắng lặng không bóng người. Tôi tò mò, đi một vòng trong phạm vi sinh hoạt, vẫn không thấy ai. Tôi ra mái hiên cạnh vườn điều, đứng ngây ở đó, và xa xa văng vẳng tiếng loa phóng thanh của Nhà Văn hóa rộn lên câu hát “Bằng lòng đi em, bằng lòng…” Tôi nhẩm theo, vừa dứt câu thì bỗng nhiên Chị giáo đã đứng ngay sau lưng và hỏi: “Em bằng lòng gì vậy?” Tôi cụt hứng, ngẩn người và không trả lời được câu hỏi. Chị giáo nói: “Em xuống nhà nguyện”. Vừa đi, tôi vừa lo, không biết mình có lỗi phạm gì không?

Đến nơi nhà nguyện, tôi thấy mọi người đã tập trung ở đó từ bao giờ.

Tôi an tâm vào tham dự Giờ thánh.
 
*** 
 
Ngày tháng êm đềm trôi… Những năm đào tạo đã giúp cho tôi trở nên chững chạc hơn trong Ơn gọi. Tôi trải qua năm thử, năm tập và những năm học viện. Trong những thời gian đó, tôi thấy mình như đang bước trên ‘thảm nhung’ rất mượt mà của Hội dòng.

Khoảng thời gian thực tế để tôi va chạm cuộc sống, chính là năm 1998. Tôi được sai đến vùng đất truyền giáo, có nắng rất nóng và bụi mù bốc lên rất cao, gần biên giới phía Nam.

Chúng tôi ở dưới nhà mái tôn, tối đến thắp đèn dầu. Nhà dân thưa thớt, với những cánh rừng mía mênh mông. Xa xa mới trông thấy nhà của người dân.

Cộng đoàn tôi có 3 chị em. Hằng ngày tôi ra vườn cuốc luống trồng rau, nuôi gà vịt. Chiều đến, chị em quây quần tại một bàn thờ nhỏ để đọc kinh cầu nguyện, lo phần thiêng liêng. Một tuần mới tham dự thánh lễ Chúa nhật ngoài thị trấn và sinh hoạt mục vụ với dân nghèo, sau giờ sinh hoạt tiện thể ghé qua chợ mua thức ăn cho cả tuần.

Và cứ như thế, đến một hôm có chị gái nọ đến cộng đoàn chúng tôi xin cái ăn qua ngày. Chị đem theo đứa con nhỏ xanh xao khoảng một tuổi .

Tôi hỏi chị ở đâu sao biết nơi đây mà đến? Chị nói chị là nạn nhân của chuyến buôn người qua biên giới. Cuộc sống của chị rất bi thương, nên chị đã bỏ trốn hang động tội lỗi, sống đời vất vưởng không giấy tờ và làm tôi mọi để trở về quê! Đến được đây cũng là phúc trời cho chị. Hỏi thăm mới biết chị nhà ở miền Bắc, giờ không có phương tiện để về quê! Con thì nhỏ, trong người chị lại mắc bệnh nan y. Chị xin ở đây qua ngày rồi tính tiếp.

Qua hội ý, cộng đoàn chúng tôi đã thu xếp để chị ở gian sau nhà với cái chõng tre cho hai mẹ con, nhà có gì ăn nấy. Chị đồng ý.

Đến cuối tuần, chúng tôi đi sinh hoạt như thường lệ. Buổi trưa về tôi đem lốc sữa cho đứa bé, nhưng khi đến gian nhà sau, tôi chỉ thấy một mình đứa bé đang ngủ và trên giỏ đồ có ghi lại tờ giấy: “Nhờ các dì nuôi cháu, vì bệnh của con đang ở giai đoạn cuối và đừng tìm con.” Tay cầm giấy, tôi trân người ra sau khi đọc xong. Một hoàn cảnh éo le. Mũi tôi đã cay xè vì những giọt nước mắt.

Sau đó, đứa bé cũng được chúng tôi đưa đến viện mồ côi của Hội dòng.

Đối diện với hoàn cảnh bi thương và bất ổn như thế, bất giác tôi thầm thì với Chúa: "Lạy Chúa, xin dùng con như khí cụ bình an của Chúa..."

Maria Trinh Nguyên (TGPSG)
(WGPSG)

BƯỚC TỪNG BƯỚC - SỐ 122: NHẶT TIỀN


ĐÀI PHÁT THANH VATICAN THỨ BA 04.7.2023