Thứ Ba, 1 tháng 2, 2022

MÙA XUÂN THIỆN NGUYỆN

MÙA XUÂN THIỆN NGUYỆN

TGPSG -- Chị em chúng tôi đã lên đường đi đến bệnh viện để ở lại và chia sẻ mùa Xuân với những anh chị em đang phải quằn quại đau đớn vì mang trong mình con virút Corona.

Tết dân tộc là thời gian cho những người con xa nhà được trở về bên mái ấm gia đình, bên người thân yêu để sẻ chia nỗi niềm và chung vui trong những ngày đầu năm mới. Đó là những phút giây thật ý nghĩa, cảm động và ấm lòng.

Chúng tôi những tu sĩ, cũng có một mái ấm, cũng có những người thân yêu, cứ dịp Tết đến Xuân về, lòng chúng tôi lại rộn ràng để chuẩn bị cho chuyến đi thăm gia đình và người thân.

Tuy nhiên, năm nay với lời mời gọi yêu thương của mẹ Hội dòng, chị em chúng tôi ở lại chia sẻ niềm vui năm mới cùng chị em trong Hội dòng.

Và không chỉ dừng lại ở niềm vui cá nhân hay niềm vui riêng của cộng đoàn, chị em chúng tôi đã lên đường đi đến bệnh viện để ở lại và chia sẻ mùa Xuân với những anh chị em đang phải quằn quại đau đớn vì mang trong mình con virút Corona.

Đối với tôi, mùa Xuân năm nay mang bao cảm xúc, có vui, có buồn, có cả những lúc lòng thắt lại khi nhìn thấy ông bà, cô bác anh chị đau đớn trên giường bệnh. Nỗi buồn Tết xa nhà của tôi sánh sao được với hoàn cảnh đáng thương của các bệnh nhân covid; họ buồn và đau đớn vì căn bệnh hoành hành, buồn vì không có gia đình bên cạnh ủi an những lúc khó khăn này, buồn vì cô đơn, tủi thân, buồn vì không biết mình có cơ hội để trở về bên gia đình không. Chính vì thế, điều họ cần hơn hết bây giờ là tình yêu, sự sẻ chia và đỡ nâng tinh thần.

Chúng tôi, những tu sĩ thiện nguyện tạm gác qua một bên những nỗi nhớ xa nhà để đến với các bệnh nhân Covid, với mong ước được chia sẻ một chút những điều mà họ đã, đang và sẽ phải trải qua.

Công việc của chúng tôi không quá khó khăn, chỉ đơn giản là giúp các hộ lý vệ sinh cho bệnh nhân, thay drap giường, giúp bệnh nhân ăn uống và thăm hỏi sức khỏe. Nhưng đúng là không có phương thuốc nào tốt hơn cho bằng tinh thần khỏe. Tôi thấy rõ được niềm vui trong ánh mắt của các bệnh nhân khi chúng tôi tiếp xúc và giúp đỡ họ. Tôi cảm nhận thấy rằng đôi khi niềm vui và hạnh phúc giữa người với người không chỉ qua những câu nói ngọt ngào mà qua chính hành động và sự ân cần, bởi chỉ có trái tim mới chạm được vào trái tim.

Thực sự mà nói, ngày đầu tiên bước chân vào trong những căn phòng bệnh của bệnh viện, tôi cảm thấy ngộp với quá nhiều máy móc, với đủ mọi tiếng “tít, tít, tít…” và nhất là những tiếng kêu đau đớn của bệnh nhân. Các bệnh nhân - già có, trẻ có, người gầy có, người quá cỡ cũng nhiều và cả những người xăm trổ đầy mình - mỗi người mỗi khác, mỗi người một điều kiện, một gia cảnh, người thành phố, người dân quê, nhưng khi vào đây thì ai cũng như ai. Ai cũng chỉ có vỏn vẹn một tấm drap giường, một chiếc gối, một chiếc khăn đắp, và chỉ hơn nhau ở chỗ trên người lắp đặt nhiều dây, nhiều ống hơn! Quả thật, cuộc sống cứ trôi qua nhưng không ai lường trước được điều gì sẽ đến với mình.

Tôi nhận thấy, không chỉ chị em chúng tôi, mà từ các bác sĩ đến những anh chị điều dưỡng, các hộ lý… đều rất tận tình quan tâm chăm sóc, hỏi han và ân cần cung cấp thuốc thang cho các bệnh nhân. Một phần vì cuộc sống mưu sinh, nhưng phần lớn chính là tình yêu thương muốn chia sẻ cho các bệnh nhân, nên cho dù những ngày Tết dân tộc đang cận kề, cho dù cũng có gia đình và người thân, họ vẫn miệt mài hết mình với công việc chăm sóc bệnh nhân. Chúng tôi được biết các nhân viên ở đây làm tăng ca để có chút thời gian về bên gia đình trong dịp đầu Xuân. Chỉ thoáng nghe những điều này thôi cũng làm lòng tôi thổn thức.

Khi động viên trò chuyện với bệnh nhân, có một chú lên tiếng “không cần về Tết sơ ơi, tôi chỉ cần được về nhà thôi”. Câu nói này này làm lòng tôi nhói đau. Tôi đau không vì họ phải xa nhà trong dịp Tết, nhưng tôi đau vì nghĩ rằng việc trở lại gia đình của các cô chú ở đây là rất khó, bởi nhiều phần thân thể của họ đã gần như chết rồi. Tôi không dám để cho những giọt nước mắt chảy ra, vì như thế sẽ không tốt khi các cô chú nhìn thấy. Từng ngày, từng ngày, chúng tôi luôn cố gắng để giúp họ nuôi hy vọng dù chỉ là một chút.

“Lạy Chúa, xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người, đem trông cậy vào nơi thất vọng, tìm an ủi hơn được ủi an, tìm yêu mến hơn được mến yêu, vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh…”. Tạ ơn Chúa, nhìn lại mới thấy, không về Tết không phải là rủi mà lại là một cơ hội thật tuyệt vời cho chị em chúng tôi được thực sự chạm đến vị Thầy Giêsu sống động nơi chính những anh chị em bệnh nhân.

Ngỡ rằng khi đến với họ, chúng tôi sẽ trao gửi cho họ điều gì đó, nhưng không, chính chúng tôi là những người nhận lãnh lại nhiều điều hơn bao giờ hết. Chúng tôi nhận lại được niềm hạnh phúc khi thấy họ vui. Chúng tôi học được sự chịu thương chịu khó, sự cho đi nơi các nhân viên y tế, học được sự can đảm chịu đựng những đớn đau và vượt lên chính mình nơi nhiều bệnh nhân.

Mọi mệt mỏi trong công việc như tan biến khi chúng tôi nhìn thấy những nụ cười tươi, những tiếng nói rộn ràng của các bệnh nhân, bởi những nụ cười và niềm vui đó cho chúng tôi một niềm tin rằng họ vẫn ổn và hy vọng họ có cơ hội được rời nơi này về với gia đình.

Cô phó khoa khu điều trị đặc biệt Covid có chia sẻ với chúng tôi trước khi nhận ca “Bệnh viện thật may mắn khi có các tu sĩ đến đây trợ giúp, các thầy các sơ làm tốt lắm, các bệnh nhân lên tinh thần rất nhiều, điều này rất quý, bởi họ không có ai bên cạnh những lúc đau đớn. Cảm ơn các sơ và các thầy nhiều”. Không hãnh diện vì những câu nói đó, nhưng một lần nữa, chúng tôi cảm thấy được nhắc nhở mình có sứ mạng đem niềm vui Tin Mừng đến với anh em, như Đức Thánh Cha Phanxicô cũng đã nói “Ở đâu có tu sĩ, ở đó có niềm vui”.

Ước chi chính những hy sinh nhỏ bé của chúng tôi trong mùa xuân này đem lại chút niềm vui và hy vọng cho những người chúng tôi gặp gỡ, đặc biệt là các bệnh nhân chúng tôi trực tiếp chăm sóc.

Nhóm 7 Sắc Cầu Vòng (TGPSG)
Bệnh viện Chợ Rẫy 
(WGPSG) 

ĂN TẾT TẠI BỆNH VIỆN DÃ CHIẾN


ĂN TẾT TẠI BỆNH VIỆN DÃ CHIẾN

TGPSG -- “Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi” (Mt 12,19)

Kỳ nghỉ Tết năm nay, chúng tôi được nhà Dòng và Tòa Giám Mục trao cho cơ hội phục vụ các bệnh nhân bị nhiễm covid trong các bệnh viện dã chiến.

Khi biết tôi đăng ký đi tình nguyện, có người đã hỏi tôi: “Nay bệnh nhân đã giảm nhiều rồi, sao thầy không về ăn Tết với gia đình có phải hay hơn không?” Đúng vậy, vào dịp Tết ai cũng muốn được ở bên gia đình và tôi cũng vậy. Tuy nhiên, khi nghĩ đến những người bệnh đang phải điều trị cách ly tại bệnh viện dã chiến, cho dù chỉ còn lại rất ít các bệnh nhân, tôi vẫn muốn ở lại và ăn Tết cùng với họ. Bởi vì, tôi hy vọng rằng sự hiện diện của chúng tôi có thể bù đắp lại được phần nào nỗi cô đơn và thiếu vắng người thân của các bệnh nhân trong những ngày Tết.

Quả thế, Giáo Hội luôn sống tinh thần hiệp hành và không ai bỏ lại phía sau, cho dù ở các bệnh viện dã chiến chỉ còn lại một số người. Cho dù cả xã hội dường như đã vượt qua được sự tàn phá khủng khiếp của cơn đại dịch, nhưng còn rất nhiều người trong đó những người già, những người neo đơn đang rất cần được sự quan tâm và chăm sóc.

Trong những ngày Tết này, mọi người đều có thể về ăn Tết với gia đình, tuy nhiên tại các bệnh viện dã chiến, các bệnh nhân chưa được chữa lành vẫn phải ở lại tiếp tục điều trị. Các bệnh nhân bị nhiễm Covid 19 là những người đang rất cần đến sự quan tâm của gia đình vào lúc này. Gia đình chính là điểm tựa tinh thần và là liều thuốc tốt nhất trợ giúp họ về mặt tinh thần vượt qua cơn bệnh nguy hiểm này. Trong hoàn cảnh cách ly vì dịch bệnh, vợ chồng, con cái hay cháu chắt chẳng thể ở bên để chăm sóc họ được. Mỗi khi có cơ hội để nói chuyện với các bệnh nhân, tôi được lắng nghe những nỗi niềm khao khát của họ mong được trở về với gia đình trong những ngày Tết.

Quả thế, khi vào tới khu cách ly, tôi luôn cảm nhận có một sự tách biệt giữa khu cách ly với thế giới bên ngoài. Ở trong khu cách ly, người bệnh nào cũng trở thành người neo đơn vì họ không có người thân ở bên cạnh. Họ chỉ nhận được sự chăm sóc của các bác sĩ, nhân viên y tế và những tình nguyện viên như chúng tôi.

Cuộc sống trong khu cách ly khác xa với cuộc sống hằng ngày. Thay vì lắng nghe những âm thanh của cuộc sống ồn ào, người bệnh suốt ngày chỉ nghe thấy tiếng pip của máy đo nhịp tim và các thiết bị y tế… Ngoài giờ thăm bệnh của các bác sĩ và nhân viên y tế, người bệnh ít được nói chuyện với ai khác. Vì thế, những nỗi lo lắng, hoang mang và sợ hãi dễ dàng bao trùm tâm trí của họ, đến nỗi sự bi quan về bệnh tật khiến họ không thể ăn uống hay ngủ nghỉ được. Có nhiều lúc, họ đã cảm thấy mình mình đã bị bỏ lại phía sau, cô đơn và tuyệt vọng. Lúc này họ cần lắm những người có thể nâng đỡ họ về tinh thần.

Quả thế, trong cơn đại dịch Covid19, con người ta không chỉ chiến đấu với con vi-rút Corona mà họ còn phải chiến đấu với cám dỗ bỏ cuộc và buông xuôi. Chỉ những ai có được những ý chí và tinh thần mạnh mẽ mới có thể dễ dàng vượt qua cơn nguy tử. Chỉ có ai thực sự có khao khát được sống và nhìn thấy ý nghĩa của cuộc đời, họ mới dễ vượt qua được sự hủy diệt của nỗi cô đơn và chán chường.

Khi được chăm sóc phục vụ các bệnh nhân nằm trên giường bệnh, tôi nhận ra sự sống của con người thật mong manh nhưng cũng thật quý giá. Ở đâu đó, ngang qua các câu chuyện hay trong những ánh mắt không nói nên lời, tôi nhận thấy các bệnh nhân luôn khao khát được sống. Đối với họ, sự sống bây giờ quả thực là một món quà vô cùng quý giá. Một số người tôi gặp đã nói rằng “Con cầu xin Trời Phật, Thiên Chúa cho con được khỏi bệnh để trở về ăn Tết với gia đình."

Quả vậy, Thiên Chúa trao tặng sự sống cho con người và món quà đó giờ đây thật quá đỗi quý giá đối với các bệnh nhân covid. Cho dù người bệnh đang tỏ ra thất vọng và chán chường, Chúa vẫn luôn hiện diện với họ. Ngay cả khi họ phải mang vác lấy một thân xác đầy bất lực trên giường bệnh, Chúa vẫn có mặt ở đó trong thân xác mòng dòn và yếu đuối của chính họ. Đứng bên cạnh giường bệnh, tôi tiếp tục cầu xin Chúa ơn chữa lành thay cho các bệnh nhân. Hiệp với lời cầu nguyện xin ơn chữa lành của toàn Giáo Hội, tôi tin rằng Chúa đã lắng nghe và ban nhiều ơn chữa lành phần hồn và phần xác cho tất cả các bệnh nhân, cho các bác sĩ và nhân viên y tế đang phục vụ các bệnh nhân.

Các phép lạ vẫn luôn xảy ra tại hai khoa hồi sức tích cực ICU 1 và ICU2 của bệnh viện số 16. Mỗi ngày tôi đều được nhìn thấy sự thay đổi tích cực cả về sức khỏe thể lý lẫn tinh thần của các bệnh nhân mà tôi được tiếp xúc. Đó là điều kỳ diệu đối với tôi, bởi vì tôi đã thực sự cảm nghiệm Chúa chữa lành cho họ từng ngày. Có những ca bệnh lầu đầu tôi tiếp xúc xem ra có vẻ rất tồi tệ, họ không thể ăn uống. Nhưng qua ngày hôm sau, tôi thấy họ có thể ăn được chút chút. Rồi qua ngày hôm sau nữa, tôi thấy họ ăn được nhiều hơn và ngủ ngon hơn. Rồi qua ngày hôm sau nữa, tôi thấy họ được đổi qua phòng bệnh nhẹ hơn và không còn phải thở oxy. Thật là vui khi chứng kiến những người bệnh khỏe lên mỗi ngày. Đến lúc này tôi đã được chào tạm biệt một vài các bệnh nhân được xuất viện. Có lẽ từ nay, cuộc sống của họ sẽ chuyển từ nỗi lo lắng sợ hãi và thất vọng sang niềm hy vọng và biết ơn.

Tạ ơn Chúa đã cho tôi tham gia đợt tình nguyện này để tôi nhận ra nhiều người cần đang cần đến sự quan tâm và chăm sóc. Tạ ơn Chúa vì Ngài luôn hiện diện và đang chữa lành cho tất cả các bệnh nhân. Tạ ơn Chúa vì những người tôi gặp gỡ và tiếp xúc có thêm được niềm tin và hy vọng. Xin Chúa tiếp tục đồng hành với các y bác sĩ và các nhân viên y tế để giúp các bệnh nhân chiến thắng được cơn dịch bệnh này. Xin Chúa Mùa Xuân tiếp tục ban nhiều ơn lành cho tất cả mọi người.

Bệnh viện Dã chiến 16
Giuse Nguyễn Văn Đức SJ. (TGPSG)
(WGPSG)

ĐÀI PHÁT THANH VATICAN THỨ BA 01.02.2022


Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2022

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN CHẦU MÌNH THÁNH CHÚA VÀ LẦN CHUỖI LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT, 28.01.2022

Bắt đầu lúc 20g00 Thứ Sáu, ngày 28.01.2022
tại Nhà thờ Chính toà Đức Bà Saigon
 

TỔNG GIÁO PHẬN SAIGON: TRỰC TUYẾN THÁNH LỄ CHIỀU THỨ SÁU TUẦN 3 MÙA THƯỜNG NIÊN 2022. Thánh Tôma Aquinô, linh mục, tiến sĩ Hội Thánh. Lễ nhớ.

Bắt đầu lúc 17g30 Thứ Sáu, ngày 28.01.2022
tại Trung tâm Mục vụ TGP Saigon
 

KHAO KHÁT ĐIỀU BÌNH THƯỜNG TRÊN CHIẾC GIƯỜNG BỆNH

KHAO KHÁT ĐIỀU BÌNH THƯỜNG 
TRÊN CHIẾC GIƯỜNG BỆNH

TGPSG -- Khi nằm trên giường với những ống trợ thở chằng chịt, nghe những tiếng máy chạy “tít…tít…tít”, vây quanh toàn những người lạ chẳng biết tên và chẳng biết mặt, người ta mới “ngộ” ra một điều gì đó.

Chịu khó bước ra đường, thả bộ chầm chậm bạn sẽ nghe được nhiều điều: “Ê, qua cơn dịch bệnh này, liệu tất cả sẽ lại bình thường như xưa? Liệu sẽ xảy ra một cuộc khủng hoảng với giá thực phẩm bùng nổ? Rau, củ, quả có còn khan hiếm và đắt đỏ như trong mùa dịch? Có thể tiếp tục đến nhà thờ cầu nguyện và tham dự các nghi thức nữa chăng? Liệu ở đó sẽ còn có nhiều người nữa không hay là sẽ ít người hơn? Học sinh, sinh viên sẽ quay lại trường như thế nào?Ai là người quan tâm đến những người không còn công việc làm sau mùa dịch?”

Rồi cùng một dòng tư tưởng đó, người ta thường sẽ nghĩ rằng: “Ôi cơm-áo-gạo-tiền, câu chuyện muôn thuở! Suốt ngày chăm bệnh rồi sẽ nghe bệnh nhân người ta than thở, chuyện bệnh tật, chuyện cá nhân, hết chuyện buồn đến chuyện vui… Việc ta nên làm là cứ tiếp tục khuyên bệnh nhân mạnh mẽ lên, can đảm lên.”

Tôi thì có nhiều hình dung rất khác về những ngày hậu đại dịch này cũng như ý nghĩa mà nó mang lại, đặc biệt là khi tôi được phục vụ và chăm sóc các bệnh nhân tại khoa 2B-ICU thuộc Bệnh viện Ung Bướu II. Tôi nghĩ rằng những định kiến đóng khung cuộc sống của con người trong một sự “ngắn gọn và đơn giản” Những gì mà tôi nghe, không hề mô tả được thực tại cuộc sống và cũng không diễn tả được những gì đang diễn ra nơi những người bệnh mà tôi đang nhìn thấy hàng ngày bằng đôi mắt của thể lý và bằng đôi mắt của tâm hồn.

Trăm năm nhìn xuống đời hư ảo,
Một phút nhìn lên ngộ lẽ trời


Khi nằm trên giường với những ống trợ thở chằng chịt, nghe những tiếng máy chạy “tít…tít…tít”, vây quanh toàn những người lạ chẳng biết tên và chẳng biết mặt, người ta mới “ngộ” ra một điều gì đó. Không phải chuyện cơm-áo-gạo-tiền, không phải chuyện đất nước, chuyện xã hội, không phải chuyện tiếp tục nỗ lực để lành bệnh… Tất cả đều không phải.

Các bệnh nhân mà tôi gặp, họ khao khát sống và khao khát muốn sống để làm những điều bình thường. Họ muốn được thở thật mạnh và thật sâu. Họ muốn được ăn và ăn thật ngon miệng. Họ muốn nhìn mọi người thật gần và thật rõ. Họ muốn về nhà với người bạn đời và đám cháu nội, cháu ngoại. Họ muốn mình không bao giờ quên những phút giây bình thường của cuộc sống mà mình đã từng có…

Có lẽ nhiều người và trong đó chắc chắn có tôi nữa, đang quên mất một điều thật quý giá và quan trọng: sự hiện diện bình thường nhưng đầy ý nghĩa của mình trong cuộc sống này. Đại dịch nhắc nhở con người ngày hôm nay phải hiện diện thật ý nghĩa trong từng hơi thở và đi vào chiêm nghiệm cái lẽ sống sâu thẳm nhưng lại bình dị ấy. Nhưng để đi vào cuộc chiệm nghiệm “bình dị” ấy, có lẽ cần một sự “ngước nhìn lên.”

Trong những tấm ảnh mà các họa sĩ vẽ lại chân dung của thánh Inhaxiô, tôi ít khi thấy người ta mô tả cảnh tượng thánh nhân đứng trên ban công tòa lâu đài Loyola ngắm trời sao, mặc dù chính ngài trong cuốn “Tự thuật” đã mô tả cảnh tượng trên như một biến cố đáng nhớ của cuộc đời mình. Ngài kể lại: “… Và sự an ủi lớn nhất mà tôi nhận được là khi nhìn ngắm bầu trời và các tinh tú, điều mà tôi thường làm lâu giờ, vì tôi cảm nhận nơi mình có được một nghị lực lớn lao để phục vụ Chúa chúng ta. Tôi cũng thường xuyên nghĩ đến những dự phóng của mình, ước mong được hoàn toàn bình phục để lên đường”. (Tự thuật, 11).

Thánh Inhaxiô, những bệnh nhân trên giường bệnh, cả tôi và bạn hẳn không cần “ngước nhìn lên” một cách tùy hứng vô định. Nhưng có lẽ mỗi người cần ngước nhìn lên để nhận ra rằng mình được tặng ban một tâm hồn thật đẹp, một tâm hồn đủ rộng để gom góp vào lòng tất cả những gì là bao la, là sâu thẳm, là tuyệt đối nhưng cũng là bình dị, là đơn sơ. Ngước nhìn lên để biết mình đang hiện diện vô cùng ý nghĩa. Và biết đâu, bất chợt bạn và tôi cũng cảm nhận được một sự bình an rất lạ, một khao khát mạnh mẽ, một ý nghĩa tròn đầy vốn đã có sẵn nơi bạn và tôi mà trước giờ ta chưa bao giờ nhận ra.

Liệu qua cơn đại dịch này, tất cả sẽ trở lại như bình thường? Có lẽ tất cả vốn vẫn bình thường cho đến khi mỗi người nhận ra cái ý nghĩa thật bình thường ấy.

J.Bosco Nhật Tài, Dòng Tên (TGPSG
(WGPSG)