Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

GƯƠNG GIÁO DÂN MÙA GIÁNG SINH : HIẾN THẬN ĐỂ CỨU CHA SỞ

Gương giáo dân muà Giáng Sinh: hiến 'thận' để cứu cha sở.

Cách đây khoảng 5 năm một linh mục tại Gx St Rita ở Dallas (Texas) đã hiến quả 'thận thánh' cuả mình để cứu một giáo dân, từng bị mất cả hai chân vì bệnh tiểu đường. Vị linh mục chánh xứ, Đức Ông Seitz, nay trở thành Giám Mục phụ tá cuả Dallas, vẫn hăng hái làm việc, và bà Carrie Gehling, người được tặng thận cũng vẫn khoẻ mạnh vui đời.

Lý do thúc đẩy nghĩa cử hiến tặng một phần cơ thể cuả mình như vậy, theo lời Đ.Ô. Seitz hồi đó (nay là ĐGM), chỉ là một sự suy nghĩ đơn giản: 'Tại sao không phải là tôi? "
 

Cũng đơn giản và giống như một trò đùa như vậy, tờ báo The Catholic Transcript, cuả Tổng Giáo Phận Hartford kế lại rằng mới đây tại West Simsbury, tiểu bang Connecticut, Hoa Kỳ, một giáo dân đã nói với cha xứ ở cuối nhà thờ sau một Thánh Lễ rằng "Con sẽ cho cha trái thận cha đang cần."

Và cha xứ mỉm cười trả lời, "OK."

Mà đó là một việc cực kỳ nghiêm túc, chẳng có chút đùa cợt tí nào. Tờ báo cho biết.

Cha Michael G. Whyte đến phục vụ tại Gx St. Catherine of Siena vào năm 2007 và đảm nhiệm trách vụ chánh xứ từ năm 2008. Ngài mắc bệnh tiểu đường cấp 1, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi cùng cực và buồn nôn liên tục, dấu hiệu đã bị suy thận. Bác sĩ cho ngài biết: Không làm gì cả thì được về với Chuá trong vòng 6 tháng nữa mà thôi, đi chạy thận nhân tạo và sẽ sống ngắc ngoải thêm 5 hay 6 năm nữa, hoặc ghép thận, nếu tìm được một người thích hợp, thì tuổi thọ tăng thêm lên 20-25 nữa.

Tuy là một nhà tu hành đạo đức, nhưng cha Whyte cũng chưa muốn vội trở về 'nhà Cha'. Hai năm trước đây, ngài công bố tại một thánh lễ là ngài đã ghi danh chờ đợi một quả thận.

Nhiều giáo dân đã đi thử để xem họ có hợp với ngài không, riêng bà Margaret Domashinski, một giáo dân cư ngụ ở bên kia ranh giới tiểu bang, tại West Suffield, Massachusetts, có linh cảm rằng bà là người được chọn.

"Tôi biết tôi sẽ hợp," bà kể lại trong một cuộc phỏng vấn tại nhà xứ ngày 19 tháng 11 vừa qua. "Nói ra thì ai cũng cho là chuyện thần thoại, nhưng mà đó là sự thật. Tôi biết như thế. "

Được hỏi vì lý do nào, hay vì đức tính nào cuả cha xứ, mà bà thực hiện việc hiến tặng, bà Domashinski dừng lại, bối rối trước câu hỏi bất ngờ. "Ngài cần thay thận. Ngài cần một quả thận, " bà chỉ biết nói như thế.

Cha Whyte, ngồi bên cạnh và trông đã khoẻ mạnh chỉ 10 tuần sau khi giải phẫu, cho biết, "Tôi nghĩ rằng ngay một việc hứa hẹn là sẽ đi thử thì đã cũng rất khó khăn rồi. Chỉ một sự hứa hẹn như thế cũng rất khó nói ra"- Ngài cố gắng tìm một từ ngữ cho thích hợp hơn, rồi tiếp tục -"Chỉ nói cảm ơn mà thôi thì có vẻ không phù hợp chút nào"

Ngài cho biết khi bà Domashinski cho biết ý định như vậy khoảng một năm trước, Cha Whyte đã rất lấy làm ấn tượng bởi thái độ thực tế của bà. Bà ấy hứa cho thận "dễ như là cho đi một chiếc bánh rán," ngài nói.

Nhưng chỉ có 'linh cảm' mà thôi thì không đủ, xét theo khiá cạnh y khoa. Bà Domashinski phải trải qua nhiều cuộc thử nghiệm để chắc chắn rằng bà và cha Whyte có cơ hội phục hồi tốt. Thử nghiệm về máu cho biết họ hợp nhau. Nhưng lịch sử bệnh lý cho biết trong dòng họ cuả bà Domashinski đã có người bị tiểu đường, may mắn là với độ tuổi 50 thì nguy cơ bị tiểu đường của bà là tối thiểu.

Và người ta còn xét những yếu tố về tâm lý chủ quan nữa, Cha Whyte nói. Ngài cho biết bác sĩ đã hỏi bà Domashinski, "Bà nghĩ gì nếu rủi ro quả thận khác của bà có vấn đề hoặc nếu con của bà cần một quả thận?"

Bác sĩ cũng hỏi cha Whyte, "Cha sẽ cảm thấy thế nào khi phải sống với một phần thân thể của người khác ở bên trong ?"

Người ta cho điểm từ 1.000 đến 5.000, điểm càng thấp thì càng tốt, bà Domashinski có điểm 1.000 - "giống như điểm cuả một cặp song sinh," cha Whyte nói.

Chồng của bà, ông Michael, và ba cô con gái - lứa tuổi 17, 13 và 10 - đã ủng hộ 100 phần trăm, bà Domashinski kể lại. Chúng thúc dục "Go, Mom!" (đi đi nào, mẹ ơi). Còn ông chồng thì nói “Go for it, kiddo!” ("Cứ làm đi, cưng!".)

Nhưng dường như khi mọi chuyện hầu như đã chuẩn bị xong, thì bà Domashinski cho biết là bà đã ghi danh đi Phi Châu để truyền giáo tại Trung tâm lo cho trẻ em ở thủ đô Kampala, Uganda. Bà phải bắt đầu vào muà xuân năm 2014. Cha Whyte nói, "Tôi lo lắng. Tôi tự nghĩ, 'Kìa, bà ấy đang mang trái thận cuả tôi đi mất rồi. '"

Nhưng bà Domashinski đã giữ gìn sức khoẻ hết sức thận trọng và trở về an toàn.

Cha Whyte cho biết, "Những ngày trước cuộc phẫu thuật, một vài người đến thăm tôi và cầu mong cho mọi sự diễn ra tốt đẹp, rồi họ thổn thức. Làm tôi tự nghĩ. 'Uí chao, họ cho rằng mình sẽ chết chắc?' "

Ngài nói thêm, "Vào ngày giải phẫu, giáo xứ tổ chức một buổi cầu nguyện và.. . họ cho tôi biết rằng đã có một dòng người liên tục không ngừng đến tham gia đốt nến và cầu nguyện."

Đó là vào ngày 09 tháng 9 tại Bệnh viện Yale New Haven. Trước khi đi vào cuộc giải phẫu 3 giai đọan để lấy một quả thận ra, bà Domashinski nói với bác sĩ, "Nếu tôi phải chết, các bác sĩ sẽ cho cha ấy cả tụy tạng của tôi nữa nhé".

Nhưng bà ấy và Cha Whyte đã qua được cuộc phẫu thuật bình an. Bà Domashinski cho biết vị bác sĩ của Cha Whyte, bác sĩ Peter Yoo, đã tới gặp bà trong phòng phục hồi và nói, "Oh, thận của bà bắt đầu làm việc ngay cả trước khi chúng tôi chưa khâu nó xong! Oh, quả là một quả thận phi thường! "

Chỉ vài giờ sau khi giải phẫu, cha Whyte đã đi bộ quanh phòng, không cảm thấy đau đớn. (Nhưng bà Domashinski thì bị đau nhiều hơn.)

Ba ngày sau, cả hai người đều xuất viện.

Trong thánh lễ tạ ơn một tuần sau đó, cha Whyte đã lên tiếng ca ngợi đội ngũ y tế.

Còn bà Domashinski khi đó ngồi ngay ở hàng ghế đầu, đã tự nghĩ, "Chà, Cái đó là cuả tôi! Ngài sẽ xử dụng nó ít ra là thêm được 30 năm nữa!" Bà vừa kể vừa nắm tay đấm vào không khí.

Quay sang bà, Cha Whyte nói, "Tôi không biết bà cảm thấy thế nào, nhưng đôi khi tôi đang lái xe thì bỗng thấy nhoi nhói. Đây là một cuộc giải phẫu quan trọng. Nhưng được như thế này thì đáng ngạc nhiên lắm - và tôi cảm tạ Thiên Chúa và các bác sĩ nữa -. Chỉ trong vòng có sáu tuần mà tôi đã trở lại làm việc toàn thời gian "

Bà Domashinski nói sự quyết định dễ dàng của bà xuất phát từ nền giáo dục cuả gia đình. Cha mẹ bà thường nói với bà, "Con không sống trên đời chỉ để làm một vật trang sức."

Còn cha Whyte thì nói đuà, "Nếu có thể thì chúng tôi sẽ cất hết các phong bì bỏ giỏ cuà bà ở Gx St. Catherine. Bà ấy không cần đóng góp nữa. "

Bà Domashinski hy vọng, "Tôi muốn thấy nhiều người nhớ tới các linh mục đang phải nằm bệnh viện vì không phải tất cả mọi linh mục đều có người đến thăm nom... . Chúng ta cần chăm sóc họ. Các ngài đã hy sinh từ bỏ tất cả mọi sự. "

Cha Whyte nói, "Bạn biết không, tôi phải nói thật, tôi không phải là một người dũng cảm nhất thế giới, nhưng tôi đã không bao giờ cảm thấy sợ hãi... . Vì biết rằng có toàn bộ một giáo xứ cầu nguyện cho tôi. Có gì có thể xảy ra ngoài những việc tốt đẹp được chăng? "

Ngài nói thêm, "Chúng ta thường mong đợi những phép lạ như một Lazarus sống lại từ cõi chết hay 5000 người được ăn no. Nhưng chỉ cần mở mắt của mình ra. Thiên Chúa đã ban cho chúng ta nhiều phép lạ rồi Chúng ta thường chỉ gọi là thuốc. Nhưng cũng có rất nhiều phép lạ khác xảy ra hằng ngày nữa. "

Quay sang vị ân nhân của mình, ngài nói: "Đây thực sự là một phép lạ. Đây là món quà sự sống. "

Trần Mạnh Trác
(VietCatholic News)